Tô Thận mỉm cười lắc đầu một cái, ngồi xuống cạnh Ngô Tranh, ngón tay kẹp điếu thuốc dành cho nữ: "Nói chuyện tào lao xong rồi, chúng ta vào việc chính thôi."
"Hả?" Ngô Tranh ngẩn người, thì ra còn có công việc sao?
Tô Thận hút một điếu thuốc, khuỷu tay khoác lên trên đầu gối, trong sương khói màu xám, híp mắt lại nhìn Ngô Tranh: "Buổi sáng có người đến tìm tôi, kêu tôi phải sa thải cô, tôi thấy chuyện này không đơn giản, nên mới kêu cô trở về đây liền." Dừng một chút, mới tiếp tục hỏi, "Gần đây cô có gây sự với ai không?"
Ngô Tranh ngược lại ngây người, nhìn cô ta.
Nàng có gây sự với ai đâu? Ngoại trừ ở cùng Kỷ Niệm và Nothing, nàng hầu như không ở chung với người lạ.
Tính cách như vậy của nàng, làm sao có thể đi gây sự với người ta chứ?
Nàng nghi ngờ, nhớ lại chuyện lần trước xảy ra ở Tinh Không, vẻ mặt Ngô Tranh liền ngưng lại.
Nếu như nói có gây sự với người nào, thật ra nàng có gây sự với một người.
Nhìn dáng vẻ Ngô Tranh thấy nghiêm trọng, Tô Thận cười nhẹ hỏi: "Có nghĩ ra người nào không?"
Ngô Tranh trực tiếp cúi đầu không nói lời nào, nếu quả thật là Tôn Vân Viễn, có thể gây bất lợi cho Kỷ Niệm không?
Suy nghĩ xong, nàng lắc đầu: "Nếu như ảnh hưởng đến Tinh Không, tôi có thể rời khỏi đây."
Tô Thận xem thường mỉm cười: "Đúng là tính trẻ con, nếu cô rời khỏi Tinh Không, bốn người kia cũng vậy? Cũng sẽ đi theo cô rời khỏi đây? Nil, tôi có thể kinh doanh Tinh Không cho tới hôm nay, cũng không phải ngồi không chơi đùa rồi lấy tiền đâu."
Tô Thận nhìn Ngô Tranh đang im lặng, hơi nhíu lông mày.
Không khỏi cười một cái, thì ra cô nhóc này cũng có lúc lo lắng đây, đang chuẩn bị hỏi tiếp, Ngụy Duyên cười toe toét đẩy cửa phòng nghỉ ra, "Nil, mau lên sân khấu nào."
Ngô Tranh ừ, cúi đầu điều chỉnh tâm trạng lại, mới đứng lên, hướng về phía Tô Thận cười cười.
Trong lòng cảm thấy buồn, có chút rối loạn.
Dù sao cũng không thể gây lớn chuyện này.
Nàng không muốn gây phiền phức cho người khác, càng không muốn xảy ra chuyện gì, để Kỷ Niệm lo lắng.
Màn đêm buông xuống biểu diễn kết thúc, Tô Thận nhìn Ngô Tranh đang trốn cô, lắc đầu, đành chịu.
Cái người này, thật hết thuốc chữa mà.
Buổi tối, một giờ hai mươi, rốt cuộc cũng ra khỏi quán bar.
Ngô Tranh lấy điện thoại di động ra, có tin nhắn của Kỷ Niệm, vừa đọc tâm trạng liền bình tĩnh.
Kỷ Niệm nói, mấy ngày nay phải ở bên cạnh ông nội, chắc sẽ không trở về nhà được.
Ngô Tranh ngồi trên xe taxi, xem đi xem lại mấy chữ này.
Cũng rất lâu rồi không gặp được Kỷ Niệm.
Tựa lưng vào ghế, Ngô Tranh nhắm mắt.
Radio trên xe đang phát một ca khúc nhẹ nhàng, cơ thể hòa vào nhịp điệu cảm giác thoải mái hẳn ra.
Điện thoại trong tay bỗng vang lên, lại là tin nhắn: "Không trả lời chị, đang giận cái gì sao? Nhưng cũng đừng đờ người trên xe vậy chứ, coi chừng tài xế bắt cóc em luôn đấy."
Ngô Tranh liền cười lên, thời gian làm việc và nghỉ ngơi hình như không thay đổi, Kỷ Niệm mãi mãi cũng biết nàng đang làm gì.
"Mấy ngày này không thấy được chị, chị nhớ nghỉ ngơi nha." Ấn mấy chữ khoảng hai phút đồng hồ, rồi mới gửi đi.
Vừa gửi tin xong, chưa tới mười giây lại có tin nhắn.
Ngô Tranh bĩu môi, Kỷ Niệm lúc nào cũng viết chữ với tốc độ nhanh như vậy sao!
"Ngoan ngoãn ở nhà chờ chị về, ngày mai có ngạc nhiên nha."
Hử? Ngô Tranh hứng thú, ngạc nhiên? Lập tức gửi tin nhắn hỏi lại, cho dù hỏi ra sao yêu tinh Kỷ Niệm cũng không chịu nói.
Đến sáng hôm sau, trời vẫn còn tối, Ngô Tranh bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.
Chỗ này chỉ có nàng và Kỷ Niệm biết, Kỷ Niệm quên đem chìa khóa sao, trong nháy mắt Ngô Tranh liền tỉnh táo, từ trên giường nhảy xuống đất, dép cũng không mang chạy đi mở cửa.
Ðẩy cửa ra, Ngô Tranh liền ngây người, miệng há to, hóa đá toàn thân.
Bốn mắt nhìn nhau chừng chục giây, thì ra chuyện vui của Kỷ Niệm là cái này à?
Nhìn cô gái xinh đẹp đứng cười khanh khách ngoài cửa, Ngô Tranh tưởng đang mơ.
Dụi dụi vào lần, mới dám lên tiếng: "Hiểu.........
Hiểu Lạc?"
"Ồ, thì ra cậu vẫn còn nhớ cơ đấy.
Hơn bốn năm, một chút tin tức cũng không có." Người phụ nữ ngoài cửa trong nháy mắt liền cười lên, dỗ dành cô bé xinh đẹp ở trong lòng: "Tâm Tâm, mau gọi mẹ nuôi đi con."
Ngô Tranh còn đang ngẩn người, thì đứa bé gái trong lòng Hiểu Lạc, đang dùng đôi mắt to tròn nhìn Ngô Tranh từ trên xuống dưới, rồi kêu bi bô: "Mẹ nuôi xấu xa."
Ngô Tranh không tin nhìn cô bé, rồi nhìn Hiểu Lạc, nửa ngày mới ấp úng nói một câu: "Hiểu...
Hiểu Lạc...
Ơ...
Đây là con gái của cậu sao!"
Hiểu Lạc cười đắc ý, nụ cười xán lạn không khác gì lần cuối họ gặp nhau.
Chẳng có chút dáng người mẹ: "Phương Tâm, là tâm can bảo bối.
Khi ba tuổi, mắt to lông mi dài giống mình, mũi cao miệng nhỏ giống ba, sau này nhất định là một mỹ nhân." Nhìn Ngô Tranh đang hồn bay phách lạc ở đâu, Hiểu Lạc cười càng to hơn: "Bộ định để hai mẹ con này đứng suốt ngoài cửa à?"
Ngô Tranh lúc này mới sực tỉnh, tránh khỏi cửa.
Hiểu Lạc đặt bé gái xuống, thay dép lê của Kỷ Niệm, nhìn quanh căn phòng nhỏ sáng sủa sạch sẽ, rồi lại nhìn những bức ảnh treo trên tường.
Những nhìn này chụp theo yêu cầu của Kỷ Niệm, phần lớn đả đổi thành hình hai người chụp chung.
Cả căn nhà, vì những bức ảnh này mà tỏa ra mùi vị hạnh phúc tràn đầy.
Ngô Tranh vẫn đứng ngơ ngác tại cánh cửa, hình như không thể tin, người bạn thân bốn năm không gặp liền xuất hiện, đây rốt cuộc đang nằm mơ hay là thật.
Chẳng lẽ đây là ngạc nhiên mà Kỷ Niệm nói sao?
Hiểu Lạc đi tới cửa sổ liền kéo rèm ra, ánh mặt trời liền chiếu vào phủ kín căn phòng, làm Ngô Tranh toàn thân ấm áp.
Sau đó quay đầu, cười: "Thấy cậu hạnh phúc thế này, mình không trách cậu nữa."
Một lúc lâu, Ngô Tranh không nhịn được nữa, nhanh chân đi tới, gắt gao ôm chặt Hiểu Lạc.
Muốn nói gì đó, nhưng đã nghẹn ngào, tất cả nhớ nhung cùng hổ thẹn, cuối cùng chỉ xót lại ba chữ: "Mình xin lỗi, xin lỗi........."
Hiểu Lạc mỉm cười vỗ lưng Ngô Tranh, nhanh chóng nhìn lên trần nhà để nước mắt không rơi xuống, nhưng vẫn không quên khuyên người bạn đã lâu không gặp: "Khóc cái gì, hai mươi lăm tuổi rồi, còn giống như đứa bé.
Nhìn đi, Tâm Tâm đang cười cậu kìa."
Ngô Tranh gật đầu lia lịa, dùng sức lau nước mắt.
Quay đầu, thấy tiểu Phương Tâm đang lăn lộn trên giường nhìn nàng.
Ngón tay nho nhỏ đang quơ quào trên mặt, rôm rã nói: "Khóc, khóc, xấu hổ."
Lúc này Ngô Tranh mới nhớ tới trong phòng còn có tiểu bảo bối này, đi tới ngồi xổm trước mặt Phương Tâm.
Phương Tâm có đôi mắt to, lông mi dài, đường nét khuôn mặt mềm mại mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng ba mẹ.
Tóc được tết thành hai bím nhỏ, thật sự quá đáng yêu.
Nàng sợ bản thân tay chân vụng về, làm tổn thương bé gái này, nên không dám đụng đến, chỉ có thể ngây ngốc gọi: "Tâm Tâm, Tâm Tâm......."
"Tâm Tâm, gọi mẹ nuôi đi." Hiểu Lạc cũng ngồi xổm xuống, mỉm cười.
Ngô Tranh vẫn chưa tin lại nhìn qua Hiểu Lạc.
Khi còn nhỏ hai người có nói qua, nếu như ai có con, thì phải gọi người kia là mẹ nuôi, câu nói này xa xôi giống như kiếp trước có nói qua.
Ai ngờ chỉ chớp mắt, thì có một đứa bé gọi nàng là mẹ nuôi!
Phương Tâm nhỏ giọng một câu mẹ nuôi, làm Ngô Tranh không chịu nổi.
Cẩn thận từng li từng tí giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy bé gái mềm như bông trước mặt.
Nghe thoang thoảng mùi sữa trên người cô bé, nước mắt Ngô Tranh liền chảy xuống.
Mới chớp mắt, nàng đã làm mẹ nuôi rồi.
Mười tám tuổi, cái thời còn đeo balo từ giả Hiểu Lạc vẫn còn sờ sờ trước mắt, mà bây giờ nàng cũng đã trở thành mẹ nuôi con của Hiểu Lạc.
Cảm giác vật đổi sao vời, một chút tang thương dâng lên trong lòng, như thủy triều làm cuốn sạch tất cả tri giác của Ngô Tranh.
Ngô Tranh lấy đồ uống ra, tiếp đãi hai vị khách một lớn một nhỏ.
Mấy năm không gặp, nhưng bạn tốt thì không cần khách sáo.
Cùng nằm trên giường, hỏi thăm nhau những chuyện trải qua mấy năm nay.
Phương Tâm thì cứ bò tới bò lui trên người hai người, chơi đến không biết gì.
Tới trưa, điện thoại Hiểu Lạc reo lên, Hiểu Lạc nghe máy, nhìn qua Ngô Tranh, liền cười nói: "Ừ, tôi tìm được nhà, và cũng tới nhà rồi."
Ngô Tranh ngỡ ngàng, nhìn Hiểu Lạc nói chuyện điện thoại với Kỷ Niệm.
Hiểu Lạc là do Kỷ Niệm gọi đến sao?
Đã từng trốn Kỷ Niệm bốn năm, nàng cũng không dám liên hệ với Hiểu Lạc.
Sau đó, hai người lần nữa tái hợp, cũng không hề báo cho Hiểu Lạc biết.
Nàng xấu hổ, không biết lấy lý do gì để trở về tìm người bạn tốt này.
Không ngờ, Kỷ Niệm lại đưa Hiểu Lạc đến thành phố T.
Chị ấy cho nàng một món quà lớn như vậy, giúp nàng tìm lại tình bạn mười mấy năm qua.
Kỷ Niệm tại sao chị lúc nào cũng làm em cảm động vậy?
Hiểu Lạc cúp điện thoại, nhìn Ngô Tranh cười rộ lên: "Kỷ Niệm nói buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Ngồi trên xe mới biết, nhiều năm qua Kỷ Niệm luôn liên lạc với Hiểu Lạc.
Kỷ Niệm giống như thay nàng làm tròn nghĩa vụ, khi Phương Tâm được sinh ra, đầy tháng, tròn một tuổi, sinh nhật, chị ấy đều gửi hai phần quà.
Ngô Tranh không thể kiềm chế cảm động, hối hận, tự trách.
Rồi lại có chút kiêu ngạo, người phụ nữ nàng sắp sống chung cả đời, ưu tú hoàn mỹ biết bao.
Vì đi máy bay sớm, Phương Tâm lại ham chơi, nên đã ngủ say trong lòng Hiểu Lạc.
Hiểu Lạc thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Ngô Tranh, liền nắm tay nàng nhìn thật kỹ, rồi cười: "Tiểu Tranh, cậu biết không.
Bốn năm trước khi biết chuyện của hai người, trong lòng mình rất phản đối.
Mình cảm thấy rất hoang đường, hai người phụ nữ làm sao có thể bên nhau cả đời.
Hơn nữa, thân phận Kỷ Niệm khác xa cậu.
Nhưng sau khi cậu biến mất, Kỷ Niệm gần như phát điên xuất hiện trước nhà ba mẹ mình, ánh mắt tuyệt vọng cùng đau thương làm mình sợ chết khiếp.
Từ trước đến nay, mình chưa từng thấy ai đau khổ như vậy.
Mình thật không ngờ, Kỷ Niệm đầy kiêu ngạo tùy tiện, không thể đến gần, lại cố chấp yêu một người đến thế.
Sau đó, mình khâm phục sự kiên trì và quyết tâm của chị ấy, dường như chị ấy rất tin tưởng, cậu nhất định sẽ trở về.
Chị ấy nhớ ngày sinh nhật của ba mẹ mình, nhớ sinh nhật của mình, nhớ luôn cả sinh nhật của Tâm Tâm.
Bốn năm qua, chị ấy luôn luôn thay cậu cố gắng hết mình, mặc dù cái trách nhiệm ấy thật sự không cần thiết.
Mấy tháng trước, nghe Kỷ Niệm nói đã tìm thấy cậu, mình thật sự rất vui mừng.
Ngô Tranh cúi đầu, cười lên, trong lòng rất chua xót, nàng không nghĩ tới, nàng căn bản nghĩ không ra, Kỷ Niệm vì nàng mà lén lút làm nhiều chuyện như vậy.
Hiểu Lạc chăm chú nhìn Ngô Tranh rồi nói tiếp: "Tiểu Tranh, đừng trẻ con nữa.
Mình biết sau khi ba mẹ cậu mất, cậu vẫn luôn trốn tránh.
Khi gặp chuyện không tốt, cậu chỉ muốn trốn tránh.
Cậu không phải không dám đối mặt, mà sợ vết thương lại làm đau mình.
Nhưng Tiểu Tranh này, trốn tránh vĩnh viễn không thể giải quyết được vấn đề.
Hãy mạnh mẽ cùng Kỷ Niệm đi tiếp nhé, chị ấy là cô gái tốt.
Đáng giá để cậu yêu thương cả đời."
Ngô Tranh không nói gì, chỉ liên tục gật đầu thật mạnh.
Hiểu Lạc cười nắm chặt tay Ngô Tranh: "Hai người nhất định sẽ hạnh phúc."
Kỷ Niệm đã đặt món cay của Tứ Xuyên, mùi vị cũng được, không quá đắt đỏ, để Ngô Tranh và Hiểu Lạc nối lại tình bạn.
Theo nhân viên đi vào phòng riêng, Kỷ Niệm đã chờ sẵn bên trong.
Thấy Phương Tâm đang ngủ say trong lòng Hiểu Lạc, ánh mắt liền sáng lên.
Không thèm để ý Ngô Tranh, ngạc nhiên: "Tâm Tâm đã lớn vậy rồi à."
Hiểu Lạc cười ôm Phương Tâm đi qua, Kỷ Niệm nhìn Phương Tâm, vẻ mặt rất vui mừng, nắm bàn tay nhỏ của cô bé, xoa xoa gương mặt của cô bé.
Ngô Tranh đứng một bên nhìn, thấy nét mặt Kỷ Niệm đều là hào quang hạnh phúc, mỉm cười.
Người phụ nữ tốt như vậy, nhất định kiếp trước nàng đã làm chuyện tốt, nên kiếp này được gặp mặt.
- ------------
Ko có ngược nữa đâu mọi người đừng lo, chỉ có bị tổn thương thôi hehehe, ai bị tổn thương thì mình giữ bí mật nhé, để các bạn đọc đoán cho vui =))
.