Dù kìm nén cảm xúc trong lòng, nhưng cả Miên và mẹ đều rấm rứt, ôm chặt lấy nhau mà nức nở, nhìn cảnh tượng này lồng ngực của Sơn cũng nhức nhối một nhịp đau, dù có tiền hay không có tiền, thì chúng ta vẫn có một nỗi sợ giống nhau, đó là chia cách, ly biệt, có phải không?
Miên nghe lời mẹ, sau khi về lại ngôi nhà cấp 4 ủ dột, cô tìm giấy bút, viết bằng tay vài dòng chữ với nội dung “ Mẹ và ** Long qua nhà người quen, nếu con dâu An có về thăm nhà, hãy liên lạc với mẹ qua số điện thoại này : 09876xxyyy”
Xong xuôi Miên dán tờ giấy vào cánh cửa nhỏ, lấy tay dí chặt tờ giấy vào thanh gỗ trên cánh cổng, nhìn lại ngôi nhà một lần nữa, rồi quay lưng bước đi.
Miên tự nhủ, chỉ là rời đi trong khoảng thời gian ngắn thôi, rồi cô và mẹ cùng với gia đình sẽ đoàn tụ và hạnh phúc bên nhau, cô không chấp nhận chuyện rời xa mẹ, chí ít ra phải cho cô ở cạnh bà, chăm sóc, an dưỡng tuổi già cho bà chứ? ông trời thật sự quá tàn nhẫn.
Thư kí Vĩnh lái xe đưa Miên quay về biệt thự, trên đường đi anh kể về chủ tịch Đình Sơn với những niềm vui, những ơn nghĩa lớn lao, lại một lần nữa khiến trái tim của Miên rung động, người đàn ông này thật tốt bụng, nếu cứ ở cạnh anh, rồi một ngày cô đem lòng yêu anh thì phải làm sao? nghĩ vậy Miên càng cầu mong cả mẹ và bé Lan Anh thật nhanh chóng khỏi bệnh, là vì cô tự ti, là vì cô không thể yêu người đàn ông này được, cô không xứng.
Căn biệt thự rộng lớn, ở một góc phòng nào đó lại vô cùng náo nhiệt, với tiếng cười, tiếng nói chuyện, lời làm quen của 3 đứa nhỏ.
Miên rất ngạc nhiên thì nhìn thấy con gái mình cùng với ** Long và Lan Anh đang ngồi cùng nhau trên chiếc giường màu trắng, cùng chơi trò chơi, cùng nhau nói chuyện, kể về những câu chuyện cổ tích, kể về ước mơ sau khi khỏi bệnh, 3 đứa nhỏ, với 3 khiếm khuyết bệnh tật, Hình ảnh ấm áp này lại tiếp thêm cho Miên vô vàn sức mạnh, cô khẽ bước vào, lên tiếng nhỏ nhẹ.
- Các con đang chơi trò chơi gì vậy\, mẹ có thể chơi cùng được không nào?
- A… mẹ Miên đã về\, chú Sơn cho phép bọn con chơi cùng nhau mẹ ạ.
Lan Anh lễ phép cúi đầu chào hỏi, tuy con bé không nói gì, và chắc cũng không biết chào hỏi như thế nào, nên Miên lại chủ động tiếp tục.
- Cô tên là Miên\, là mẹ của Hạ và Long\, rất vui được gặp con.
- Vâng ạ.
Thấy con bé có vẻ ít nói, Miên không ép con bé phải đon đả chào chón mình, cô nhẹ nhàng ngồi xuống giường, ân cần nói.
- Con đang bị bệnh\, phải vui vẻ\, ăn nhiều cho thật khoẻ nhé.
- Vâng ạ\, cô không gọi con là tiểu thư\, giống như mọi người sao ạ?
Nghe Lan Anh nói vậy, con bé Hạ nhút nhát ngày xưa đi đâu mất dạng, giờ đây nhanh nhảu, ra dáng người lớn, nói chen ngang.
- Vì mẹ của mình không phải người giúp việc trong nhà cậu đâu\, mẹ Miên là bạn của chú Sơn đấy.
- Vậy cô Miên đừng gọi con là tiểu thư như mọi người nhé\, cô gọi tên con như Hạ và anh Long\, có được không?
- Được chứ? Lan Anh rất ngoan\, các con chơi với nhau thật ngoan và vui nhé.
- Vâng ạ.
Nhớ lại lời nói của Đình Sơn khi trước, cứ sợ con bé Lan Anh thay tính đổi nết, sẽ rất khó chịu, Miên cũng không ngờ con bé lại dễ thương đến vậy.
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô muốn khoe ngay với Sơn vì thái độ của Lan Anh với cô, muốn nói với anh rằng con bé rất ngoan, và không hề khó chịu như anh từng nói với cô, nhưng rồi bước chân khựng lại, Miên lắc đầu, tự cười chính mình, cô bị điên rồi sao? tại sao từng giây từng phút trôi qua đều nhớ đến anh thế này…
Tự trấn an bản thân, Miên dừng lại ngay cái hành động ngu ngốc vừa rồi, và bước chân qua phòng bệnh thăm mẹ, chắc cô đã quá dựa dẫm vào Sơn, không có ai để cô có thể bấu víu ngoài anh, thế nên cô lại đang mất dần kiểm soát của bản thân rồi.
“ Miên ơi, tỉnh táo lại đi, không ai thèm để ý đến một đứa nhà quê như mày đâu, tỉnh táo lại đi”
Mang theo tâm trạng ủ dột bước vào phòng thăm bệnh của mẹ, hình ảnh này lại lọt vào tầm mắt của Đình Sơn khi anh đang xem camera tại phòng làm việc, anh lại tặc lưỡi nhủ thầm “ Chắc con bé lại làm khó cho cô ấy rồi, một đứa khó dạy bảo”
Sau khi ổn định tinh thần cho cả nhà, bà Gấm tiếp tục xạ trị lần thứ 3, vì có sự động viên và tiếp sức của cả gia đình, bà khoẻ hơn, liên tục có những dấu hiệu chuyển biến tích cực, mắt của bà vẫn có thể nhìn thấy được, tuy không rõ ràng nhưng như vậy đã là một kỳ tích, kết quả bất ngờ này đến bác sĩ Ánh cũng không ngờ tới.
Miên vui lắm, vẫn chăm sóc cho bà những ngày cách ly với bọn trẻ, nói chuyện với bà nhiều hơn, kể cho bà nghe về tương lai, về việc đôi mắt của Long sáng rõ, cô sẽ đưa bà và các con đi chơi, với tình cảm thật lòng của Miên, người làm mẹ nuôi như bà Gấm, cũng thắt lòng mà thương sót cô, nếu không có Miên thì bà biết phải làm sao những lúc bệnh tật thế này chứ?
- Miên à\, mẹ cảm ơn con\, đúng là ông trời đã thương mẹ\, mới cho mẹ gặp con vào tối hôm đó\, cảm ơn con nhiều lắm.
- Con và cái Hạ mới phải cảm ơn mẹ\, mẹ nhanh khỏe để con được phụng dưỡng mẹ\, chăm sóc cho mẹ\, con thương mẹ lắm.
Cuộc sống này còn thứ gì đáng quý trọng hơn tình cảm của con người dành cho con người nữa chứ? mỗi một cuộc gặp gỡ đều là sự sắp đặt của thượng đế, là ông trời muốn thử thách, hay muốn ban tặng cơ duyên đều là do trái tim của mỗi chúng ta cảm nhận quyết định nó, và quyết định của Miên đã đúng rồi, quyết định ở lại với bà cụ, quyết định gắn kết với bà là điều đúng nhất trong đời của cô.
Để đầu của mình nằm yên trên bàn tay của bà Gấm, Miên đang mơ ước về tương lai, về những điều hạnh phúc, ở đó cả gia đình của cô sẽ có hạnh phúc.
Lần lấy máu thứ 8 trong bản hợp đồng, Miên được Đình Sơn chăm sóc tốt, nên sức khoẻ rất ổn định, chỉ còn một lần này nữa thôi, là có đủ máu cho bé Lan Anh, con bé sẽ có cơ hội được cứu sống, được sống như bao đứa trẻ ngoài kia.
Vẫn như thường lệ, sau khi lấy máu và nghỉ ngơi trong phòng, Miên ngồi đọc thêm mấy trang báo để mở mang thêm nguồn chữ cho mình, thật ra Miên muốn biết nhiều hơn, để sau này còn có thể dạy học cho bé Hạ, việc đầu tiên cô có thể làm là đọc báo, và xem tin tức trên tivi, đang rất chăm chú xem báo thì Đình Sơn xuất hiện, với đĩa hoa quả trên tay, anh bước vào nở 1 nụ cười với Miên.
- Cô Miên\, cô ăn thêm ít cam và dưa hấu\, tôi bảo cô Xuân làm cho cô đấy.
- Anh Sơn\, sao anh tự tay mang cho tôi thế này\, lát nữa tôi tự lấy được mà.
- Tôi và cô là bạn bè\, cũng coi như đối tác làm ăn\, phải đối đãi với cô thật tốt chứ?
- À\, đối tác làm ăn sao? đúng vậy nhỉ\, chúng ta chỉ là đối tác làm ăn.
- Cô sao thế\, lại suy nghĩ về lời nói vô tư của tôi sao\, chúng ta là bạn\, thế nên cô đừng bận tâm nữa\, thoải mái với tôi một chút đi.
- Vâng\, cảm ơn anh\, Lan Anh có ổn không? ngày mai anh sẽ lọc máu cho con bé sao?
- Đúng vậy\, ngày mai sẽ là ngày con bé rất mong chờ\, tôi không biết nói gì\, ngoài lời cảm ơn cô\, và tôi có một món quà tặng cho cô.
Miên nghe đến đây, liền cười lớn, đưa tay ra phe phẩy trước mặt Đình Sơn, giọng nói giả lả.
- Ấy\, quà cáp gì chứ? tôi còn chưa cảm ơn anh\, vì anh giúp mẹ tôi mà\, anh đừng ngại\, tôi không cần đâu?
- Cô không cần thật chứ?
Vừa nói Sơn vừa đưa cho Miên một tờ giấy hẹn, và trọn bộ chi phí phẫu thuật ngón tay của bé Hạ, trong lúc Miên còn ngơ ngác ngạc nhiên, Anh lại nói tiếp.
- Trong những ngày cô Miên chăm sóc cho mẹ\, thì tôi và các con đã âm thầm đi kiểm tra\, và tìm được phương pháp phẫu thuật cho cái Hạ\, con bé hình như mong đợi từ rất lâu\, nên quả quyết lắm\, thứ hai tuần sau\, có thể tiến hành cắt bỏ được rồi.
- Các con sao? anh gọi mấy đứa là gì?
- Tôi gọi là các con\, cô Miên không cho tôi gọi như vậy sao\, thế thì tôi xin lỗi.
- Không phải thế\, tôi chỉ hơi ngạc nhiên\, và rất vui\, tôi không biết nói gì\, cảm ơn anh vì món quà này.
- Lần này cô có nhận không?
- Có chứ\, món quà này tôi xin nhận\, một lần nữa cảm ơn cô nhiều lắm.
- Thôi chúng ta đừng cảm ơn qua lại nữa\, hãy vui vẻ và động viên cho các con\, chỉ có điều không có giác mạc phù hợp với Long\, nên có lẽ đôi mắt của Long phải cần một thời gian nữa mới có thể nhìn thấy được.
- THằng bé chắc là buồn lắm\, bây giờ tôi có tiền trong tay rồi\, mà chưa thể làm được gì cho con.
- Tôi hứa với cô\, tôi sẽ cố gắng\, tìm giác mạc phù hợp\, dù ở trong nước hay nước ngoài tôi cũng tìm bằng được cho thằng bé\, những điều tốt đẹp thường đến sau cùng\, thế nên chúng ta đừng nản lòng\, cô đồng ý với tôi chứ?
- Vâng\, tôi hy vọng mọi thứ thật suôn sẻ\, nếu anh coi tôi là bạn\, vậy cho phép tôi được coi Lan Anh như bé Hạ và ** Long\, tôi được chăm sóc cho con bé chứ?
- Tôi chỉ sợ cô vất vả\, còn tôi không có ý kiến gì hết.
- Vậy là tôi vui rồi\, cảm ơn anh.
Hai thân ảnh trong căn phòng nhỏ, vừa cười nói, vừa cảm ơn đối phương không ngừng, không hề biết rằng ở một góc khuất, có một người đang theo dõi, và thu vào tầm mắt tất cả những hình ảnh kia, ngay sau đó liền biến nhanh như chưa từng xuất hiện.