Đình Sơn không thể chia cắt hai mẹ con vào lúc này, nên ngầm gật đầu với Vĩnh, để yên mọi chuyện, anh cũng cần thời gian để suy nghĩ.
Bước chân về phòng làm việc, cầm điếu thuốc trên tay, Sơn đứng thì phèo làn khói xám trong bóng tối, anh cần suy nghĩ, có phải là anh quá ích kỷ trong mối quan hệ mẹ con của Lan Anh hay không?
Sự chia cắt đó là quá đáng, khốn nạn hay sao? có phải vì sự tức giận mà anh gây họa rồi hay không? con gái của anh có thật sự hạnh phúc trong thời gian qua hay không? thật sự là một nỗi dằn vặt quá lớn trong quả tim nhỏ bé này.
Còn Miên, sau khi chứng kiến mọi chuyện của Đình Sơn và cô gái kia, cô đẩy xe lăn cho mẹ về phòng nghỉ ngơi vì bà than mệt, cô lại chạy đến phòng cấp cứu để tìm hiểu về tình trạng của Lan Anh, nhìn thấy bác sĩ Ánh gật đầu mỉm cười, nói con bé không sao, Miên mới thở phào nhẹ nhõm, cô muốn bước vào phòng thăm con bé, nhưng lại chứng kiến cảnh tượng mẹ con Lan Anh đang ôm nhau bật khóc, khiến cô khựng bước chân.
Rất nhanh Phương Oanh lại nhìn thấy bóng dáng của Miên, cô ta đứng dậy, nhìn ngó Miên một hồi, rồi nói nhanh.
- Cô là người cho con gái của tôi máu có phải không?
- À VÂNG\, chào chị\, tôi chỉ muốn đến thăm con bé\, xem cháu ổn chưa?
Chị Ta nhìn ngó Miên từ đầu đến chân, nheo mắt, giọng điệu tỏ vẻ khinh thường.
- Con gái tôi không sao? chắc chồng tôi trả tiền cho cô rồi chứ? chắc cô nhận được không ít đâu nhỉ? như vậy cô còn muốn gì ở gia đình chúng tôi nữa.
Miên bàng hoàng trước thái độ của người phụ nữ này, tại sao cô ta lại nói ra những lời khó nghe như vậy chứ?
Miên chỉ muốn đến thăm con bé, vì lo lắng, chứ không hề nhắc tới chuyện tiền nong, lại còn cái gì mà “ gia đình chúng tôi “ Miên cũng chưa hề mở miệng xin chị ta thêm tiền, thật là nực cười, Miên cũng giải thích luôn, để tránh hiểu nhầm đáng tiếc.
- Chắc chị hiểu lầm gì tôi\, tôi không đòi tiền\, tôi chỉ muốn đến thăm con bé thôi.
- Không cần đâu ạ\, gia đình chúng tôi không cần người như cô thăm hỏi\, không phải mấy người nghèo hèn các người chỉ cần tiền thôi sao? có tiền rồi thì biến\, vương vấn gì ở đây chứ?
- Này mẹ của Lan Anh\, chị hơi quá đáng rồi đấy\, tôi tưởng chị hiểu lầm\, tôi mới giải thích\, nhưng rõ ràng chị đang áp đặt suy nghĩ của chị lên tôi\, cuộc sống này đâu phải lúc nào cũng mở miệng ra là tiền.
- Khá khen cho câu nói của cô\, trước khi về đây\, tôi cũng có người báo cho tôi biết tất cả\, cô chỉ là một đứa con gái nhà quê\, nghèo hèn\, cô đã lừa chồng tôi bằng cách nào đó\, mà leo lên giường của anh ấy\, còn bắt anh ấy phải cưu mang cả gia đình của cô\, từ mẹ già đến hai đứa con dị tật\, thế nào tôi nói đâu có sai cho cô.
- Chị….
- Sao? uất ức quá chứ gì\, bởi vì tôi nói đúng quá nên không cãi được phải không? cô và mấy người trong nhà của cô\, tốt nhất là cút đi\, tôi trở về đây rồi\, cả đời về sau của cô cũng không bước chân vào ngôi nhà này được nữa đâu\, nhà quê mà đòi leo lên phố à\, mơ đi cưng.
- Tôi không thèm nói với người không hiểu đạo lý như chị\, nếu con bé nếu ổn rồi\, tôi xin phép.
Miên dứt khoát quay lưng bước đi, lắc đầu không muốn để vào tai những lời nói vô học của người đàn bà kia, thế nhưng nó cứ ám ảnh, vang vọng bên tai của cô, liệu đó có phải là hiện thực đang xảy ra, và chính Đình Sơn cũng nghĩ như vậy hay không?
Lại là do Miên quá chủ quan, lại là tại cô vui vẻ tiếp nhận, mà không để ý đến sự khó chịu của họ, cô muốn đi tìm Đình Sơn, để nói chuyện rõ ràng với anh.
Thế nhưng mẹ của Lan Anh một lần nữa lại chạy nhanh đến, chắn ngang trước mặt của Miên, dò xét, vênh váo, và tuyên bố.
- Thì ra chồng tôi\, vì nhớ mong tôi\, nên mới tìm một cô gái giống tôi\, từ khuôn mặt đến đôi mắt\, để mà lấp chỗ trống của tôi\, nghe cái Diệu nói\, tôi lại không tin\, gặp cô rồi mới biết\, quả là giống tôi đến 8 phần.
- Chị tránh đường cho tôi đi\, tôi không quan tâm đến chuyện của chị\, việc của tôi là cho máu\, và tôi đã xong nhiệm vụ\, tôi không là người thay thế của ai\, và tôi không có ý tứ gì với chồng chị hết.
- Đúng thôi\, cho dù cô có giống tôi đến 8 phần\, thì Phương Oanh tôi là duy nhất\, bản sao thì mãi chỉ là bản sao mà thôi.
Phương Oanh sao? cái tên này sao lại nghe quen thuộc đến như vậy?
Miên chợt nhớ đến chuyện của Quân, câu chuyện mà Kim kể cho cô nghe cách đây vài tháng, những chi tiết đang còn hiện hữu trong đầu của cô, chẳng phải vợ của Quân trước đây cũng tên là Oanh sao?
Có phải là 1 người hay chỉ là sự trùng hợp chứ?
- Phương Oanh\, chị có khuôn mặt giống tôi\, không lẽ chị là vợ của anh Quân sao?
- Quân? Quân nào chứ?
Mặt mày của chị ta tái mét, chuyện vừa mới bị Đình Sơn lật tẩy, bây giờ lại đến con đàn bà nhà quê này khơi gợi, bí mật tưởng như giấu kín, trong một khoảnh khắc lại bị cả hai người điểm mặt chỉ tên, Phương Oanh lắp bắp.
- Quân cái gì mà Quân\, tôi là vợ của Đình Sơn\, cô lo dọn đồ đạc rồi cuốn gói ra khỏi nhà tôi ngay đi\, đồ nhà quê.
Để lại một câu chửi, ả ta đi vào phòng bệnh với con gái, Miên không nhìn theo, khuôn mặt ráo hoảnh, không cảm xúc, bước về phòng với mẹ và hai đứa con.
Màn đêm đang bao che cho những tội lỗi, những hiểu lầm và cả những nỗi đau trăn trở, Miên về phòng không thể ngủ được với những suy tư, cô muốn nín nhịn, ở lại căn biệt thự này để phẫu thuật tay cho con gái, xạ trị cho mẹ sau đó mới rời đi, nhưng vợ của Đình Sơn đã quay trở về, cô thật sự bị những lời nói của chị ta làm nhức nhối, nỗi đau như có con dao găm sâu vào lồng ngực, đau lắm, mà không thể rút con dao ra được, nhìn sang con gái ngủ say, Miên đưa tay ra vuốt mái tóc mềm của con mà chỉ biết thở dài ngậm ngùi.
Lan Anh được chuyển về căn phòng của riêng mình, vì có mẹ ở bên, con bé vui vẻ, hỏi han không ngừng, đã gần nửa đêm còn chưa chịu đi ngủ.
- Mẹ ơi\, mẹ tên là Phương Oanh sao? tên của mẹ thật đẹp\, nếu ai đó hỏi con “ mẹ con tên gì? con có thể dõng dạc trả lời tên của mẹ rồi.
- Lan Anh của mẹ ngoan lắm\, từ giờ mẹ không bao giờ xa con nữa\, con muốn mẹ làm gì cho con nào?
- Ôi\, nhiều lắm mẹ ạ\, mẹ tết tóc cho con nè\, cùng con chơi búp bê này\, à\, phải cùng con đi chơi công viên\, chơi cầu trượt nữa ạ.
-Mẹ để con chờ đợi lâu như vậy sao? không có ai chơi cùng con lâu nay sao?
- Dạ không ạ? chỉ có bạn Hạ\, và anh Long mới chơi cùng con thôi.
Nghe đến tên hai đứa con của Miên, chưa biết rõ thực hư thế nào? chị ta tỏ thái độ không vui, nói giọng đanh thép với Lan Anh.
- Con gái à? con không được chơi với mấy người đó nữa\, họ đến đây cướp bố Sơn của con\, họ đến để thay thế vị trí của mẹ\, họ sẽ lấy lòng của bố và đuổi mẹ đi\, thế nên con đừng chơi với họ nữa\, con nghe lời mẹ được chứ?
- Nhưng mà các bạn ấy kể chuyện\, rồi chơi đồ chơi với con\, các bạn ấy….
- Không có nhưng nhị gì hết\, con đang còn bé\, con không hiểu được đâu\, họ lấy lòng bố con\, lấy lòng của con\, và đuổi mẹ đi đấy\, Lan Anh à\, con thương mẹ mà phải không? nếu thế con phải giữ bố Sơn lại\, con hãy bảo bố đuổi bọn họ đi đi\, nhá.
.
- NHƯNG CON SỢ BỐ MẮNG LẮM.
- Con nghe mẹ dặn này\, nếu bố mắng con\, con cứ lăn đùng ra giả vờ ngất\, bố con rất thương con\, nên con phải khóc lóc\, rồi gào thét\, ngất như chiều nay ấy\, là bố con sẽ chịu nghe theo con\, con biết chưa?
Nhìn mắt đứa con gái hoang mang, Phương Oanh không thể để kế hoạch quay trở về bị tan vỡ, tiếp tục khích tướng, lấy lòng thương từ Lan Anh.
- Nếu con không làm thế\, người phải rời đi là mẹ\, lúc đó mẹ không ở bên con được\, con sẽ mồ côi mẹ\, Lan Anh con có muốn mẹ ở bên con mãi mãi không? con có giúp mẹ không?
- Có ạ\, con muốn mẹ Oanh ở bên con\, con sẽ nghe lời mẹ\, con sẽ đuổi cô Miên và các bạn ấy đi.
- Con gái của mẹ\, con ngoan lắm\, mẹ yêu con\, con có mẹ rồi\, thì chỉ cần mình mẹ thôi nhé.
Một người mẹ ích kỷ, khốn nạn, từng bỏ bê con gái ốm đau, đi theo trai, đàn đúm quán bar, sàn nhảy, vậy mà giờ đây cô ta trở về lại biến thành một người mẹ tốt, giả danh con người tử tế xúi dại con gái làm càn, một người mẹ như Phương Oanh liệu có xứng đáng.