Miên chỉ gật đầu cười nhẹ, hoá ra hạnh phúc của người làm cha làm mẹ đơn giản là như vậy, chỉ cần con cái của mình khỏe mạnh, hạnh phúc, thì mọi gánh nặng đều tan biến hết.
Miên đang mơ về một ngôi nhà đầy tiếng cười của 4 người, có mẹ, có cô, và hai đứa con, chỉ cần Long sáng mắt, tất cả mọi thứ chẳng phải là viên mãn hay sao, nhưng nếu như rời xa căn biệt thự của Sơn, không được nhìn thấy anh, liệu cô có chịu được không? khi mà trong lòng lại nảy sinh một thứ tình cảm kì lạ dành cho anh.
Làm sao mà cô lại to gan như vậy chứ? anh có vợ, có con, có cuộc sống của anh, cô xuất hiện chỉ là để cứu giúp con gái của anh, cô xong nhiệm vụ rồi, và bắt buộc cô phải rời đi, cô còn luyến tiếc điều gì chứ? làm người thứ 3 chen chân vào gia đình của người khác sao? điều đó là không thể, điều đó là xấu xa, hèn hạ, thời gian này cô đọc báo, xem tin tức nhiều mà, đó chính là thứ cặn bã của xã hội, dù cô có nhà quê, ngu ngơ thì cô cũng biết rõ điều đó mà tránh xa chứ?
Chỉ đành nhìn Sơn, cái nhìn đầy chua xót.
- Kìa cô Miên\, cô đang nghĩ gì vậy\, tôi nói chuyện mà cô không trả lời.
- À không\, tôi chỉ đang nghĩ cho ** Long thôi\, mong thằng bé sẽ được nhìn thấy ánh sáng của mặt trời.
- Điều này tôi sẽ hứa giúp cô\, nhất định không để cô và mẹ cô thất vọng.
- Lan Anh cũng ổn hơn rồi\, chắc không cần đến máu của tôi nữa\, vậy mà anh vẫn tốt với tôi như vậy sao?
- Cô Miên\, cô nói vậy là sao chứ? thời gian qua tôi chưa làm cho cô tin tưởng và xem tôi như một người bạn sao?
- Không phải thế\, nhưng giữa tôi và anh\, rõ ràng là có 1 bản cam kết\, tôi là người lấy tiền của anh\, một mối quan hệ mua bán\, với lại bây giờ có sự xuất hiện của vợ anh nữa.
- Cô Miên à\, cô đừng suy nghĩ nhiều nữa\, đó không phải là vợ của tôi\, cô ta và tôi đã chấm dứt từ rất lâu rồi\, chúng tôi bây giờ không có mối quan hệ nào nữa\, đó chỉ là mẹ của Lan Anh thôi.
- Không\, ý tôi là sau này\, chúng ta vẫn có thể cho bọn trẻ qua lại với nhau được chứ? tôi rất quý Lan Anh\, cũng xem như anh là ân nhân của tôi\, nếu không có anh\, mẹ tôi làm sao có thể khoẻ mạnh được như bây giờ.
- Tôi hứa với cô\, chúng ta không vì bản cam kết chấm hết\, mà cắt đứt liên lạc và tình cảm với nhau\, cô có khó khăn gì hãy tìm tôi\, tôi nhất định giúp cô.
Vì lời hứa trong nắng mai của Đình Sơn mà Miên thấy nhẹ cả cõi lòng, cô biết bản thân mình là ai, thôi thì là bạn của anh cũng được, là một người ông trời ban tặng cho cô lúc cô khó khăn nhất, cứ nghĩ đến những gì Phương Oanh nói với cô lần trước, mà trái tim lên rung lên sự hãi hùng, cô thật sự không muốn đối mặt với chị ta.
Sau ca phẫu thuật, bé Hạ được đưa băng bó cẩn thận, nghỉ ngơi cho ổn định và về nhà trong sự vui vẻ, nụ cười luôn tươi rói trên môi, chiếc xe đắt tiền lại một lần nữa chở hai mẹ con Miên trở về căn biệt thự, bé Hạ vì được quan tâm nên nói với mẹ.
- Chú Sơn thật tốt mẹ ạ\, tốt hơn cả bố Hùng.
Cái tên của người đàn ông phụ bạc đó, lại một lần nữa khiến Miên nhức nhối, cô vẫn chôn chặt nỗi hận trong lòng, thế mà vì một câu nói ngây thơ của con gái, bất giác cô nhói đau ở ngực, giật mình, nói nhanh với con.
- Hạ\, ai bảo con nói thế\, mẹ có dạy con như vậy đâu?
- Con xin lỗi\, vì bố đuổi mẹ đi\, nên con thấy bố không tốt.
- Từ bây giờ con đừng nghĩ đến chuyện buồn đó nữa\, bố con dù sao cũng là người sinh ra con\, chúng ta không nhắc đến nữa\, cứ sống vui vẻ cuộc sống của chúng ta thôi\, con hiểu chứ?
- Vâng ạ\, mẹ Miên ơi\, mẹ cho con gặp bạn Lan Anh nhé\, con nhớ bạn ấy lắm.
Không để cho Miên trả lời, Đình Sơn lên tiếng nói luôn.
- ĐƯợc chứ\, lát về chú đưa con đến gặp bạn Lan Anh nhé.
- Vâng ạ\, con cảm ơn chú?
Nhìn qua gương chiếu hậu, Sơn thấy đôi mắt của Miên phảng phất nỗi buồn, giấu kín vào trong đó là những tâm tư khó giãi bày, anh biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ con Miên, anh cũng không tiện hỏi cô, vì anh hiểu, đó là nỗi đau mỗi lần nhắc đến là một lần nước mắt rơi.
Chuyến xe không còn tiếng cười đùa nữa, bé Hạ đặt con búp bê xuống ghế xe, rồi ngủ gục trong vòng tay của mẹ, Miên xoa đầu cho con, mắt nhìn ra đường phố nhộn nhịp người qua lại, cô hận chồng của cô, một ngày nào đó nhất định cô sẽ quay trở về, và đòi lại công bằng cho con gái, nhất định phải như thế.
Chiếc xe trở về biệt thự, thím Xuân chạy ra mở cổng cho Sơn và hai mẹ con Miên, bà cười tươi tắn khi thấy bàn tay của Hạ được phẫu thuật thành công, con bé đang ngơ ngác vì còn ngái ngủ thì bỗng hộp kem tươi ngon được đưa ra trước mặt, ánh mắt con bé long lanh khó tả, bà Xuân niềm nở nói ngay.
- Đây\, bé Hạ của bà\, nghe mẹ Miên nói con muốn ăn kem\, bà đã mua cho con rồi đây.
- Con cảm ơn bà\, con phải đi tìm anh Long với bạn Lan Anh để ăn cùng mới vui ạ.
- Vậy để bà bế con đi nhé.
Thím Xuân đưa tay bế bé Hạ vào lòng, Miên cũng tranh thủ nhắn nhủ vài câu.
- Thím Xuân\, con cảm ơn thím\, con bé chả thích gì chỉ ăn kem với anh oong và bạn thôi.
- Có gì mà phải cảm ơn\, người thân quen cả\, tôi bế con bé lên phòng Lan Anh đấy\, chắc tiểu thư cũng vui lắm.
- Dạ\, vậy con lên phòng dẫn ** Long xuống thăm Lan Anh luôn.
Miên để con gái đi cùng với thím Xuân, Đình Sơn cũng mỉm cười rồi trở về phòng làm việc, hôm nay anh phải tạm gác công việc đến bệnh viện với bé Hạ, nên giờ công việc tồn đọng khá nhiều, anh giải quyết xong sẽ xuống phòng Lan Anh sau.
Cô lên phòng tìm gặp mẹ, hào hứng thông báo tình hình của con gái cho bà Gấm được biết.
- Mẹ\, ** Long\, con về rồi đây ạ?
- Miên đấy à\, thế con Hạ đâu\, sao con không đem theo điện thoại\, mẹ nhờ thím Xuân gọi cho con mãi\, mà không được.
- Con xin lỗi\, tại con chưa quen dùng điện thoại\, tin vui mẹ ạ\, cháu của mẹ phẫu thuật thành công rồi\, khoẻ mạnh lắm\, đến bệnh viện con mới biết thêm\, tỉ lệ mắc dị tật như cái Hạ không phải là hiếm mẹ ạ\, giờ phẫu thuật xong là lạnh lặn hết các khớp ngón tay rồi.
- Mô phật\, cháu tôi\, thế là tốt rồi\, tạ ơn trời phật\, thế con bé đâu?
- Dạ đòi ăn kem mẹ ạ\, con đưa cho thím Xuân bế rồi.
** Long là đứa bày tỏ sự vui sướng rõ ràng nhất, đang ngồi trên ghế học chữ nổi, mà vỗ tay ầm ầm, chúc mừng cho em gái, còn đứng dậy hò hét sung sướng, Miên nhìn cảnh tượng này vừa vui lại vừa thương con, bước lại gần Long nắm tay rồi nói.
- Anh Long này\, em Hạ mua kem cho con nữa đấy\, cô đưa con xuống thăm Lan Anh rồi ăn kem với hai em cho vui nhé.
- Vâng ạ\, con cũng muốn đi thăm Lan Anh cô ạ.
Thím Xuân bế Hạ vào thăm tiểu thư Lan Anh, phải gõ cửa đến 5, 6 lần, mới thấy có người mở cửa, người đó không ai khác, chính là Phương Oanh, chị ta nhìn thím Xuân dò xét, vì thân phận là người ở, biết ý, thím Xuân lên tiếng chào hỏi trước.
- Thưa cô\, tôi có nghe lệnh của chủ tịch\, dẫn con gái của cô Miên đến thăm tiểu thư.
Tôi vào phòng được chứ ạ?
Nghe đến lệnh của Đình Sơn, chị ta có muốn không cho vào thì cũng không được, nhìn thấy đứa bé nhỏ ngờ nghệch, quê mùa giống y như con mẹ của nó, Phương Oanh liền nảy ra một ý đồ, sắc mặt thay đổi, vui vẻ niềm nở ngay.
- À là con gái của ân nhân cho máu Lan Anh phải không? thím cho con bé vào đi.
- Vâng.
Bé Hạ gặp được Lan Anh vui lắm, nhảy 2 chân xuống đất, chạy đến bên cạnh giường vui vẻ.
- Lan Anh ơi\, mình đến thăm bạn\, bạn khoẻ chưa? mình có mua kem này\, đợi anh Long đến chúng ta cùng ăn nhé.
- Gọi tôi là tiểu thư\, không được phép gọi tên của tôi như thế.
Bé Hạ chợt tắt nụ cười, khựng người, tay trái rụt lại hộp kem tươi, tay phải băng bó vết thương chợt thấy nhức nhối, mắt nhìn chằm chằm vào Lan Anh ấp úng.
- Tiểu thư sao? chúng ta là bạn mà.
- Ai bạn bè gì với lũ nhà quê các người\, các người cút hết đi.