Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa


Vân Trạch không biết gì về hành động của Chung Hành.

Chung Hành giấu rất giỏi, tôi tớ trong phủ không có ai dám khua môi múa mép.
Cho nên rất khuya Chung Hành mới về, Vân Trạch chỉ cho rằng hắn bận rộn quá thôi.
Đã gần canh năm, bình thường Chung Hành sẽ tỉnh giấc vào lúc này, hôm nay vẫn còn đang ngủ.

Vân Trạch phát giác có người đang ngủ bên cạnh, trên người Chung Hành có khí lạnh, có lẽ vừa mới tắm nước lạnh xong.
Chung Hành hoàn toàn không buồn ngủ.
Chờ đến lúc thượng triều Thiên tử đột nhiên cáo ốm, triều thần trong điện nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên là Nhiếp chính vương lâm triều thay Thiên tử, bãi triều Chung Hành đến hậu cung.
Ngự y nói đêm qua hoàng đế kinh hách quá độ vẫn luôn phát sốt, Chung Hành không có hứng thú xem tình trạng của Chung Ký.
Trưởng công chúa Hoài Thục, Phùng Khôi cùng các quan viên khác vội vàng tiến cung.

Vân Trạch vừa trêu mèo vừa nói chuyện với Hứa Kính trong hành lang, đột nhiên có một con chim lớn trắng như tuyết bay tới, Hoan Hỉ nằm trong lòng Vân Trạch lập tức cảnh giác xù lông, con chim lớn này bay tới mổ một cái lên đầu Hoan Hỉ.
Nó không dùng sức, nếu nó thực sự dùng sức thì đầu của Hoan Hỉ đã bị mổ nát rồi.
Vân Trạch khiếp sợ bảo vệ Hoan Hỉ: “Con chim này từ đâu ra vậy? Nó muốn ăn mèo của ta?”
Vẻ mặt Hứa Kính phức tạp nhìn con hung điểu này: “Đây là liệp ưng điện hạ nuôi.”
Tôi tớ hầu hạ chim thú vội vàng chạy tới xin lỗi Vân Trạch, cũng mang con Hải Đông Thanh này đi.
Hoan Hỉ vẫn còn chôn mặt trong lòng Vân Trạch, xem ra là bị con chim này dọa sợ rồi, Vân Trạch xoa đầu Hoan Hỉ, cho nó ăn hai con cá nhỏ.
Buổi chiều lại có tôi tớ báo với Vân Trạch rằng voi con cũng bị liệp ưng mổ, nhưng da voi con rất dày, không có vết thương nào.
Đến tối Vân Trạch buồn bực chỉ trích hai con Hải Đông Thanh này, Chung Hành lo lắng ngày nào đó chúng sẽ làm Vân Trạch bị thương, tạm thời đưa chúng đến Vạn Cảnh viên.
Hôm sau Vân Trạch ra ngoài chơi với Vương Hi Hách, nhưng không phải đi đến nơi phong nguyệt gì, Vương Hi Hách và Vân Trạch đến Tư Hoa lâu.
Tư Hoa Lâu là sản nghiệp của Vương gia ở Minh Đô, cũng là một trong những tửu lâu tiêu phí cao nhất Minh Đô.
Vương Hi Hách và Vân Trạch vào phòng riêng, Vân Trạch lười nhác tùy ý nói: “Hôm nay đến tửu lâu làm gì ạ? Ngâm thơ làm phú? Dường như nơi đây không có bầu không khí đó, em nói trước em không uống rượu đâu.”
“Không phải,” Trong lòng Vương Hi Hách cũng rất buồn bực, “Gần đây có quen biết Thế tử Thuần Hầu cùng Thế tử Quỳnh Vương, thấy nhiều ngày rồi em không ra ngoài nên gọi em ra ngoài chơi một lát.”
Hai người ngồi xuống không lâu, Vân Trạch gọi một ấm trà hoa nhài, sau đó lần lượt có hai nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục đi vào.
Thế tử Thuần Hầu Vu Kinh Mặc và Thế tử Quỳnh Vương Chung Mậu trực tiếp ngồi xuống, Vu Kinh Mặc rót cho mình một chén trà: “Mấy tháng không gặp ngươi, Vân Trạch, ngươi đi đâu đấy?”
Vân Trạch không thân thiết với Vu Kinh Mặc và Chung Mậu, nhưng ba người cũng không xa lạ gì, lúc trước có qua lại vài lần.
Mấy năm nay phủ Thuần Hầu đã hơi suy tàn, thế lực trong triều không bằng trước kia, Vu Kinh Mặc không có chí lớn, chỉ thích kết giao với một ít bạn bè chung quanh.
Phủ Quỳnh Vương tương đối hiển hách, chỉ là bọn họ ở trong triều thành thật làm việc, chưa bao giờ gây ra sóng gió nào.

Thế tử Quỳnh Vương Chung Mậu luôn luôn khôn khéo cẩn thận, am hiểu nhìn gió bẻ lái.
Vân Trạch không tiện nói cho bọn họ biết mình chạy đi kết hôn, cậu cười nói: “Thời gian trước sức khỏe không được tốt, rất ít khi đi ra ngoài đi lại.”
Vu Kinh Mặc đoán rằng Vân Trạch vì chuyện phủ An Lạc hầu thỉnh phong Thế tử mà tức thành bệnh, dù sao chuyện An Lạc hầu làm quả thật không đủ để nói.
Tin tức của Chung Mậu linh thông hơn, hắn ta cười nói: “Ta nghe nói thời gian trước Nhạc vương Mạnh Bưu thường xuyên tìm ngươi, ngươi quen gã ta hả?”
Vương Hi Hách không vui nói: “Quen với chả biết gì, là gã từng gặp một lần rồi nhớ mãi không quên, hỏi thăm tung tích của Vân Trạch khắp nơi.”
Vân Trạch không biết nguyên nhân trong đó, cậu và Mạnh Bưu chưa từng nói chuyện, nghe Vương Hi Hách không đầu không đuôi nói thế, chỉ coi như Vương Hi Hách đang nói hưu nói vượn.
“Mạnh Bưu đã chết, nghe nói chết cực thảm, còn không được toàn thây.” Tướng lĩnh thủ cửa nam Minh Đô có chút quan hệ với phủ Quỳnh Vương, cho nên Chung Mậu ít nhiều cũng biết chút chuyện, hắn ta hạ thấp âm thanh, “Các ngươi đoán xem gã rơi vào tay ai?”
Vu Kinh Mặc vừa mới biết chuyện này, hắn ta hít một hơi lạnh: “Nhiếp chính vương?”
Chung Mậu gật đầu: “Hiện giờ Hoàng đế sinh bệnh, nghe nói có liên quan hệ đến chuyện này.

Người trong cung nói đêm khuya Nhiếp chính vương mở cửa cung, bảo thủ hạ hiến đầu của Mạnh Bưu cho Hoàng đế, Mạnh Bưu chết không nhắm mắt, cặp mắt nhìn chằm chằm hoàng đế, nửa đêm bị đôi mắt người chết nhìn chằm chằm ai mà không sợ? Lúc này mới dọa hoàng đế bị bệnh.”
Bởi vì đây là bí mật trong cung, bên ngoài còn chưa có mấy người biết, Vu Kinh Mặc, Vương Hi Hách và Vân Trạch đều tò mò lắng nghe.
Vương Hi Hách nghe xong nhìn thấy Vân Trạch cũng đang tò mò, y không biết nên nói gì: Theo lý thuyết Vân Trạch cùng giường chung gối với tên sát thần kia, hẳn phải biết được sớm nhất mới đúng chứ, sao lại đi nghe từ người khác?
Chung Mậu kể những bí mật phát sinh gần đây ra, hai người khác lập tức thân thiết với hắn ta hơn.
Lúc trước Vu Kinh Mặc không qua lại với Chung Mậu và Vân Trạch, hôm nay Vương Hi Hách tổ chức buổi gặp này bọn họ mới may mắn ngồi cùng một bàn.
“Tin tức của Thế tử Quỳnh Vương quả thật linh thông!” Vu Kinh Mặc cười nói, “Hôm qua cha ta còn tò mò tại sao bệ hạ lại bị bệnh.”
Hoàng đế vừa có gió thổi cỏ lay các nhà sẽ kinh hồn bạt vía.
Tất cả mọi người đều sợ Hoàng đế đột nhiên bị Nhiếp chính vương hại chết, thay đổi triều đại cũng phải cho mọi người chút thời gian chuẩn bị chứ? Vạn nhất biểu hiện không đủ tốt bị Chung Hành xử lý thì làm sao bây giờ?
Trong bốn người gia thế của Chung Mậu hiển hách nhất, hắn họ Chung, có quan hệ máu mủ với đương kim hoàng đế.

Nhưng luận quyền thế các nhà, chỉ sợ phủ An Lạc hầu và phủ Phụ quốc công mới lớn hơn.
Vân Thường Viễn là Hình bộ thượng thư, Vương Hàn Tùng là Thứ sử Vân Châu.

Tuy Vân Trạch không có vị Thế tử, hai người này cũng không dám khinh thường cậu.
Bọn họ thảo luận mấy chuyện lớn nhỏ xảy ra trong triều đình, trao đổi ý tưởng với nhau.

Vương Hi Hách chịu quen hai người bọn họ cũng có duyên cớ, một nguyên nhân trong đó là phủ Quỳnh Vương và phủ Thuần Hầu cố ý lùi về phía Nhiếp chính vương, đây cũng là nguyên nhân Vương Hi Hách dám gọi Vân Trạch tới.
Nếu bọn họ đều thân cận với Hoàng đế, Vương Hi Hách không có mắt gọi Vân Trạch tới, quay về Vân Trạch lơ đãng nói với Chung Hành, ba nhà bọn họ há không chết lềnh bềnh sao? Cho dù biết Vân Trạch không phải người lắm mồm, nhưng có những việc không nên nói Vương Hi Hách sẽ không biểu hiện trước mặt cậu.
Bốn người tán gẫu từ thế cục triều đình đến thi từ khúc phú, Vu Kinh Mặc là người thích cái đẹp, hắn ta nói: “Thời gian trước ta chuộc thân cho Bạch Ngọc Lan và Liễu Như Nguyệt của Phất Hạnh lâu, hai người bọn họ một người biết đánh đàn, một người biết tỳ bà, hôm nay cảnh trí không tệ, không bằng ta gọi các nàng đến tấu nhạc.”
Vân Trạch không có hứng thú với chuyện này, hiện tại cậu chỉ muốn tìm một chỗ ngủ trưa thôi.
May mà sương phòng này rất lớn, không chỉ có bình phong mà còn có giường nhỏ, Vân Trạch lên giường ngồi, không ngồi cùng ba người bọn họ, cửa sổ đang mở gió nhỏ thổi vào rất thoải mái.
Cho nên tiếng đàn của Bạch Ngọc Lan như khúc thôi miên, Vân Trạch cầm gối mềm đệm sau eo, bất tri bất giác nhắm mắt lại.
Vu Kinh Mặc nuốt một hớp rượu: “Vân tiểu công tử ngủ rồi ư, sắc đẹp trước mắt mà không biết thưởng thức, cả kinh thành khó tìm được mấy cô nương đẹp hơn hai nàng đâu.”
Chung Mậu nói đùa: “Cậu ấy muốn ngắm cái đẹp đâu cần nhìn người khác? Tự mình lấy gương soi mình là đủ.

Chỉ là Vương công tử và Vân công tử đều chưa thành thân, hai anh em các ngươi thật sự kỳ lạ.”
Vương Hi Hách chưa thành thân là bởi vì mắt y cao hơn đầu, tuy rằng y có túi da tốt, các tiểu thư có gia thế ngang hàng với y ai không phải là cành vàng lá ngọc? Mỹ mạo xuất chúng sẽ không muốn chịu đựng tính cách quái dị của y, kém một chút thì Vương Hi Hách chướng mắt.
Vu Kinh Mặc thấy Vân Trạch ngủ không thoải mái, hắn ta sai Liễu Như Nguyệt đang rót rượu qua đó.
Liễu Như Nguyệt thướt tha ngồi bên cạnh Vân Trạch, động tác của nàng rất nhẹ nhàng, người ngủ nông như Vân Trạch lại không bị đánh thức, gối đầu lên chân nàng nghỉ ngơi.
Bạch Ngọc Lan vẫn đang đánh đàn, tiếng đàn uyển chuyển tuyệt vời, ngay cả Vương Hi Hách không có hứng thú cũng tựa ở một bên chuyên tâm lắng nghe, Vu Kinh Mặc mới có được một thớt ngựa tốt, hắn ta mời hai người còn lại hai ngày nữa rời kinh săn thú với mình.
Chung Mậu sảng khoái đồng ý.

Vương Hi Hách không có dị nghị, mấy ngày nay y nhàn rỗi không có chuyện gì, đã sớm muốn ra ngoài thành chơi.
Vân Trạch xoay người cảm thấy không thích hợp, cậu lập tức mở mắt ra.
Đập vào mắt là khuôn mặt phù dung xinh đẹp, Liễu Như Nguyệt mím môi cười với Vân Trạch: “Công tử tỉnh rồi?”
Vân Trạch chưa từng gặp phải tình huống này, cậu còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Lần đầu tiên Liễu Như Nguyệt trông thấy công tử xinh đẹp như vậy, nàng giơ tay sờ lên mặt Vân Trạch: “Công tử sao thế?”
Vân Trạch ý thức được là người Vu Kinh Mặc bọn họ gọi tới, cậu đẩy tay Liễu Như Nguyệt ra: “Không sao.”
Vu Kinh Mặc ở bên cạnh cười bảo: “Vừa rồi thấy ngươi ngủ không thoải mái nên mới để Tiểu Nguyệt Nhi làm gối đầu cho ngươi, ngày khác chúng ta ra kinh săn thú, có thể gọi thêm vài người, ngươi đi không?”
“Đến lúc đó nói sau đi.” Vân Trạch không yên lòng nói, “Xem ngày đó có hứng thú không.”
Lúc ra cửa Liễu Như Nguyệt phải trang điểm, ngón tay cầm son lưu lại một vết đỏ, chính nàng cũng không phát hiện, mới nãy chạm lên mặt Vân Trạch có để lại vết son, Vương Hi Hách ngồi ở bên kia không nhìn thấy, hai người còn lại nhìn thấy nhưng không nhắc nhở.
Vương Hi Hách sai người lấy loại rượu ngon nhất của tửu lâu, ba người bọn họ đã uống nửa ngày, sau khi say chuếnh choáng Chung Mậu muốn gọi đoàn kịch đến hát hí khúc, bởi vì nơi này không đủ lớn nên đành phải đến phủ Chung Mậu nghe kịch.
Ban đầu Vân Trạch không uống rượu, đến phủ Chung Mậu có uống một ít, nghe hai người Chung Mậu và Vu Kinh Mặc thượng vàng hạ cám nói chuyện bát quái về Nhiếp chính vương, lúc trở về sắc trời đã tối, Vân Trạch chợp mắt trên xe ngựa một hồi, nháy mắt đã đến phủ.
Cậu vốn định về phòng tắm rửa trước, còn chưa vào cửa đã gặp Hứa Kính.
Hứa Kính thấy trên mặt Vân Trạch có dính son đỏ, đoán ban ngày Vân Trạch đi lêu lỏng ở nơi nào rồi, lão chỉ chỉ mặt Vân Trạch.
Vân Trạch không hiểu ý của Hứa Kính: “Hứa tiên sinh, sao vậy?”
Trong phòng đột nhiên có một người đi ra, Hứa Kính nhìn thấy Chung Hành lập tức không lên tiếng nữa: “Ta đến Tàng Thư lâu lấy chút đồ.”
Chung Hành cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Vân Trạch, Vân Trạch thấy trên tay hắn một vết đỏ.
Sau đó Chung Hành nhìn ngón tay mình một lát.
Vân Trạch không biết sao trên mặt mình lại có vết đỏ, chẳng qua cũng không để ở trong lòng, có lẽ dính phải thuốc màu gì đó.

Vân Trạch đi vào trong: “Quận vương, ta đi tắm đây, trên người nóng quá.”
Mấy ngày nay càng nóng hơn thì phải.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ, Vân Trạch không để nó trong lòng, buổi chiều xem hí khúc quả thật thú vị, bởi vì buổi trưa chỉ híp mắt chưa tới hai khắc, cậu vừa chạm gối liền ngủ say sưa.
Sau một lát Chung Hành vào phòng, Vân Trạch nhích vào trong một chút chừa chỗ cho Chung Hành.
Một lát sau Vân Trạch mở mắt ra.
Cảm giác kỳ lạ làm cậu không thích ứng được, cậu cầm cổ tay Chung Hành, ý bảo hắn lấy ra: “Quận vương, huynh nhẹ chút.”
Chung Hành không buông tay, chỉ chăm chú nhìn Vân Trạch: “Lần sau không được ngủ trên đùi người khác.”
Hơi thở của Vân Trạch bất ổn: “Sao Quận vương lại biết được? Thị vệ nói với huynh à?”
Đêm nay Vân Trạch mặc quần áo rộng thùng thình, quần áo mùa hè mỏng manh, gần đây cậu gầy đi nhiều, một trận phong hàn làm cậu hứng gió sẽ ho khan.
Vân Trạch giải thích: “Ta ngủ say quá nên không để ý.”
Chung Hành nói, “Gần đây rất muốn ra ngoài chơi?”
“Ừm.” Vân Trạch gật đầu, “Khoảng thời gian bị bệnh ở nhà không thể ra ngoài, hơi buồn bực.”
“Ngày mai sẽ ra ngoài với em.” Chưa đến một khắc đồng hồ Vân Trạch đã chịu không nổi nữa, Chung Hành cầm khăn lau ngón tay, “Cơ thể em yếu quá rồi.”
Vân Trạch xoay người không quan tâm tới Chung Hành.
Chung Hành cười khẽ một tiếng, từ sau lưng ôm lấy bả vai Vân Trạch: “Vân công tử tức giận à?”
Vân Trạch nói, “Chờ ta dưỡng cơ thể tốt lên đã.”
Vân Trạch cũng có lòng tự trọng, kết thúc nhanh như vậy khó tránh khỏi có cảm giác thất bại.
Chung Hành hỏi, “Thử ở nơi khác?”
Vân Trạch biết Chung Hành có ý gì, cậu tháo chiếc nhẫn ngọc trên tay Chung Hành đặt sang một bên.
Không ngờ lần này càng khó thừa nhận hơn, Vân Trạch phiền muộn đến không ngủ được.
Chung Hành ôm lấy cậu, Vân Trạch yếu ớt hơn rồi, thời gian trước còn chưa kém như vậy, quả thật nên dưỡng cho tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui