Ngày hôm sau khi Vân Trạch tỉnh giấc, sắc trời đã sáng rõ.
Cả người cậu đau nhức, tối hôm qua bị Chung Hành giày vò cả đêm, cậu còn chưa bình tĩnh lại.
Bảo cậu ngủ tiếp là một chuyện không thể nào.
Cơ thể gần như bị bẻ gãy, Vân Trạch nghĩ có lẽ Chung Hành cũng lần đầu giống mình, cho nên không có kinh nghiệm trong phương diện này, mặc dù Chung Hành muốn dịu dàng, nhưng dáng người và sức lực của hắn thì dịu dàng kiểu gì.
Hiện giờ Vân Trạch không hề thoải mái, bởi vì đến bình minh Chung Hành mới miễn cưỡng thỏa mãn, xong việc thì ôm Vân Trạch ngủ, hai người vẫn dính với nhau.
Hai má Vân Trạch ửng đỏ, trong lòng oán giận Chung Hành không biết tiết chế, cậu muốn vụng trộm xuống giường tắm rửa, ai ngờ vừa mới động đậy Chung Hành đã cứng rắn ôm cậu lại.
Vân Trạch suýt chết, ngón tay nắm lấy gối đầu do dùng sức mà biến thành màu trắng xanh.
Cậu từ từ buồn ngủ, muốn ngủ tiếp một giấc, chờ thức dậy rồi làm những chuyện khác.
Cũng chẳng biết Chung Hành nằm mơ thấy gì, vậy mà trong lúc ngủ đi trùm Vân Trạch lại.
Vân Trạch: “…”
Vân Trạch tỉnh dậy lần nữa đã là chạng vạng.
Chung Hành lau người cho cậu, vẫn ở bên cạnh cậu chưa rời đi.
Thấy Vân Trạch mở mắt ra, hắn đút cho Vân Trạch một miếng nước: “Vẫn không thoải mái? Ta lau người cho em rồi, còn bôi ít thuốc.”
Vân Trạch xoay người ôm lấy gối đầu.
Chung Hành mặc áo lót mỏng, cổ áo lỏng lẻo lộ ra cơ bắp rắn chắc gợi cảm, mái tóc đen của hắn buông xuống, như cười như không nhìn Vân Trạch: “Tiểu công tử của ta lợi hại biết bao, hôm qua không chịu nổi một khắc đã cầu xin tha thứ, tuyệt không giống tác phong của em.”
Vân Trạch không nói một lời.
Chung Hành ôm cậu từ phía sau: “Mất hứng?”
Hôm qua lúc đầu không thuận lợi lắm, may là ngày thường Chung Hành chuẩn bị đầy đủ cho Vân Trạch, bất kể thế nào cuối cùng Vân Trạch cũng tiếp nhận hắn.
Vân Trạch nhắm mắt lại không nói lời nào.
Chung Hành ôm cậu dỗ dành trong chốc lát.
Trải qua một đêm mệt nhọc, hiện giờ người Vân Trạch mềm nhũn, ôm vào trong ngực giống như chất ngọc ấm áp, Chung Hành hôn lên gáy cậu: “Hay là —— xấu hổ?”
Vân Trạch rốt cục xoay người lại: “… Ta không có xấu hổ.”
Chung Hành kéo chuông bên giường, tỳ nữ bên ngoài mang quần áo vào, Chung Hành không để các nàng ở lại hầu hạ, hắn cầm quần áo mặc vào, thuận tiện thay cho Vân Trạch.
Vân Trạch mặc quần áo xong cũng lười nhúc nhích, cậu dựa vào gối: “Quận vương, ta ăn vài thứ rồi ngủ tiếp.”
Giờ đã chạng vạng, ánh hoàng hôn bên ngoài chiếu vào, lúc này quần áo Vân Trạch chỉnh tề, quần áo mỏng màu tím nhạt bao lấy cơ thể thon dài của cậu, Chung Hành còn nhớ cảnh tượng đêm qua Vân Trạch hỗn loạn thất thần xin tha.
Hắn cúi người nâng cằm Vân Trạch khẽ hôn lên: “Được, ta đút em ăn.”
Vân Trạch uống một chén canh gà nhân sâm lại mơ màng nằm sấp trong lòng Chung Hành ngủ mất.
Chung Hành còn phải xử lý một vài chuyện, sai người mang tấu chương tới.
Hứa Kính tiến vào báo cáo một số chuyện: “Tưởng công chúa Hoài Thục vẫn còn khóc lóc đòi muốn gặp ngài, bà ta bất mãn việc ngài an bài Lang gia.”
Chung Hành cúi đầu nhìn Vân Trạch đang ngủ say: “Ban cho bà ta một tấm lụa trắng, hỏi bà ta muốn Lang gia ở lại hay tấm lụa trắng này, bà ta tự sẽ có lựa chọn.”
Nếu Lang gia an phận không gây chuyện, Chung Hành sẽ cho bọn họ sống thêm một hai năm nữa, vừa hay miệng tiện chống lại Vân Trạch, Chung Hành sẽ không bỏ qua.
Trưởng công chúa Hoài Thục không phải người mẹ bình thường, có lẽ mẹ nhà người ta sẽ nguyện ý hi sinh mạng sống vì còn mình, trưởng công chúa Hoài Thục sẽ không, bà ta cực kỳ yêu quý cái mạng nhỏ của mình.
“Còn có một chuyện khác,” Hứa Kính nói, “Trước đó Liễu gia đã cấu kết với Trưởng công chúa, lần này Liễu gia tới Minh Đô, Liễu Thông và Trần Thư Đạt gặp mặt cãi nhau mấy trận, gã ta còn lén vào cung vài lần.
Trần Thư Đạt không lấy được thứ gì tốt ở trước mặt Liễu Thông, hắn ta nói Liễu Thông võ nghệ cao cường, người bình thường không đánh lại gã.”
Chung Hành không đặt Liễu gia vào mắt, hiện giờ Liễu gia chỉ là một con dê béo chờ làm thịt, dù có quậy thế nào cũng không dấy nổi sóng gió gì.
Việc Liễu gia tham ô và cấu kết với Lại bộ không có chứng cứ đầy đủ, bọn họ làm việc rất ổn thỏa, có thể diệt khẩu sẽ diệt khẩu, tuyệt không lưu lại chứng cứ phạm tội, nếu Chung Hành phái người điều tra dễ dàng đánh rắn động cỏ.
Nếu tìm được tội danh thích hợp xử trí bọn họ, Chung Hành đã sớm ra tay rồi.
“Được, cô biết rồi.” Chung Hành nói, “Thời khắc chú ý hướng đi trong cung.”
Hứa Kính ho khan một tiếng: “Mặt khác, tuy đại công tử Vân gia Vân Dương bị bãi quan nhưng gã vẫn còn liên hệ với Hoàng đế.”
Dù sao Vân Dương đã cưới công chúa Nguyên Tương, cũng là hoàng thân quốc thích.
Công chúa Nguyên Tương là cô gái đáng thương, sau khi Vân Dương cưới nàng thì tìm mọi cách lạnh nhạt với nàng, hơn nữa nương theo công chúa Nguyên Tương có thể thường xuyên gặp mặt một vài hoàng thất, tuy không có chức quan, nhưng làm muội phu của đương kim Hoàng đế gã vẫn có thể tiến cung.
Chung Hành đã sớm muốn giết Vân Dương.
Thứ nhất, Vân Dương có thể có tâm tư không rõ ràng với Vân Trạch, thứ hai gx quả thật thích khuyến khích Hoàng đế làm một số chuyện vớ vẩn.
Nhưng dù gì Vân Dương cũng là con trai cả của An Lạc hầu, hôm nay lại là Thế tử Hầu phủ, Chung Hành giết Vân Dương thật, An Lạc hầu tất sẽ yêu cầu Vân Trạch trở về kéo dài hương khói.
Chung Hành sẽ không trả Vân Trạch lại.
Hắn càng không thể giết cha Vân Trạch, làm Vân Trạch bị người trong thiên hạ nhạo báng.
Chung Hành híp mắt: “Cô muốn xem thử lần này gã ta lại có chủ ý gì.”
Hứa Kính nhìn thoáng qua Vân Trạch đang ngủ say trong lòng Chung Hành: “Điện hạ như ôm trẻ con ấy, lúc nào cũng ôm Vân công tử, ngài yên tâm đi, Vân công tử chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ngài đâu.”
Chung Hành biết chứ.
Hắn cũng biết hiện tại Vân Trạch thích mình.
Thế nhưng chẳng biết có thể kéo dài đến khi nào, dù sao Chung Hành còn có chuyện giấu diếm Vân Trạch, hai người từ thành thân đến động phòng vẫn do Chung Hành thao túng toàn cục, che mờ mắt Vân Trạch.
Càng lún càng sâu, bất giác đã đùa ra lửa.
Chung Hành nói, “Nếu như em ấy có thể sinh cho ta một đứa bé, ta cũng sẽ cưng chiều như vậy.”
Nhưng Vân Trạch có thể sinh được sao?
Vân Trạch không thể.
Đời này Chung Hành vô duyên với trẻ con, cho nên chỉ có thể coi Vân Trạch như đứa nhỏ.
Hứa Kính: “…”
Theo Hứa Kính, cho dù Vân Trạch nghĩ biện pháp lấy ra một đứa bé thì Chung Hành cũng sẽ không thích lắm, bởi vì Chung Hành trời sinh đã chán ghét những thứ này.
Hứa Kính thấy Chung Hành có bệnh, nhưng lão không thể nói như vậy, đành phải lừa gạt nói: “Nếu điện hạ thành thân sinh con lúc mười bốn mười lăm tuổi, nuôi đến giờ cũng chỉ nhỏ hơn Vân công tử ba bốn tuổi thôi, nói như vậy Vân công tử ở trong mắt ngài đúng là trẻ con không hiểu chuyện.”
Chung Hành nhìn Hứa Kính: “Em ấy bởi vì ta mà mất đi vị trí Thế tử Hầu phủ, Hứa tiên sinh, lão suy nghĩ kỹ xem, tương lai ta nên phong em thế nào mới tốt đây.”
Hứa Kính suy tư một lát, ở lại kinh làm thân vương thì không tránh khỏi rồi, chỉ là không biết Chung Hành sẽ chọn phong hào dễ nghe nào đây.
Chung Hành đăm chiêu nhìn Vân Trạch.
“Đúng rồi, An Lạc hầu lão ——” Chung Hành nghiêm túc suy nghĩ, “Không thể để cả nhà lão sống ở kinh thành tiếp nữa.”
Chung Hành không tình nguyện cho An Lạc hầu gặp Vân Trạch.
Lúc trước An Lạc hầu có rất nhiều thời gian làm một người cha tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lão không làm, hiện giờ đã quá muộn rồi.
Tính cách Vân Trạch có một mặt thiếu quyết đoán, cậu quá để ý thể diện, bản thân lại chú trọng lời nói cử chỉ có thỏa đáng hay không, mãi mãi sẽ không tức giận trách cứ An Lạc hầu, mặc dù An Lạc hầu đối xử tệ với cậu.
Nếu Vân Trạch không đoạn tuyệt được, Chung Hành giúp cậu đoạn.
Lại qua một ngày Vân Trạch mới có tí tinh thần.
Hứa Kính nói: “Hôm nay Trần Thư Đạt tới, hắn ta đang chờ ở bên ngoài.”
Vân Trạch gật đầu: “Cho hắn ta vào đi, đúng lúc ta muốn tản bộ trong vườn.”
Hôm nay Trần Thư Đạt thu thập sạch sẽ, hắn ta theo sát phía sau Vân Trạch: “Mấy hôm nay nương nương có khỏe không? Trông khí sắc tốt hơn lúc trước nhiều lắm.”
Vân Trạch không thích người khác gọi mình là “nương nương”, cậu nhìn Hứa Kính, Hứa Kính nói: “Chúng ta đều gọi là công tử, Trần đại nhân, ngươi sửa cách gọi đi.”
Trần Thư Đạt thấy Hứa Kính đúng là người của phủ Nhiếp chính vương, thì ra tin tức lúc trước tiết lộ cho mình đều là sự thật, hắn ta hết sức cảm kích Hứa Kính, hiện giờ Hứa Kính nói cái gì hắn ta làm theo cái đó.
Dù sao Hứa Kính cầm nhiều bạc của Trần gia bọn họ như vậy, Trần Thư Đạt không tin Hứa Kính sẽ hãm hại mình.
“Vâng vâng vâng,” Trần Thư Đạt đáp một tiếng, “Công tử.”
Vân Trạch nói, “Hai ngày nay ta và điện hạ tới nơi này nghỉ mát, hai thiếu niên họ Trần kia cũng tới đây.
Trần công tử, nơi này là miếu nhỏ không chứa nổi hai đại Phật đó, hôm nay khi ngươi về tốt nhất là mang bọn họ đi luôn đi.”
Đang nói thì đi tới bên cạnh hồ, trong này nuôi rất nhiều cá, bởi vì ăn no lại không có người bắt, cá lớn lên năm này qua năm nọ, con nào con nấy dài hơn một thước.
Cá chép đỏ vẫy đuôi trong nước, tỳ nữ đứng bên cạnh đưa thức ăn cá cho Vân Trạch, cậu khẽ vươn tay, thức ăn cá còn chưa rơi xuống đã tụ tập mấy chục con cá chép đỏ xinh đẹp.
Trong đó một con nhào tới, vẫy nước lên tay Vân Trạch.
Vân Trạch nói, “Hai ngày trước ta có thấy một con cá chép điêu khắc hồng ngọc ở Hối Bảo hiên, cực kỳ sinh động xinh đẹp, không biết giờ còn ở đó không.”
Trần Thư Đạt đảo mắt: “Công tử thích cá?”
Vân Trạch thờ ơ cười: “Bình thường thôi.”
Cơn gió mùa hạ thổi qua quần áo, ống tay áo rộng rãi phất phới trong gió, mái tóc đen của Vân Trạch được ngân quan buộc lên không có một phần lộn xộn, tư thái trong gió tao nhã tuấn dật, gương mặt như tuyết ngọc làm người ta tim đập thình thịch.
Trần Thư Đạt cảm thán trong lòng Nhiếp chính vương có phúc khí quá trời, sau đó lấy ra một cái hộp từ trong tay áo đưa cho Vân Trạch: “Đây là hiếu kính công tử, lúc trước hạ quan có mắt không biết Thái Sơn tặng hai người kia làm công tử khó chịu, hôm nay sẽ dẫn bọn họ đi, hy vọng công tử không phiền lòng.”
Vân Trạch thấy cá đã câu rồi, nhưng vẫn phải giả vờ từ chối: “Lúc trước ta đã xem qua rồi, cũng không tệ, nhọc ngươi phí tâm.”
Trần Thư Đạt vội vàng nhét vào trong tay Vân Trạch: “Hạ quan ngàn dặm xa xôi đến Minh Đô, không mang theo cá mà công tử thích, mấy thứ này coi như để công tử mua chút thức ăn cho cá.”
“Trần đại nhân, ngài rất thông minh.” Vân Trạch đặt ở trong tay áo, “Hôm nào đó ta sẽ khen ngợi ngươi trước mặt điện hạ.”
Trần Thư Đạt nhận được câu nói này của Vân Trạch, biết đối phương đã bỏ qua cho chuyện trước đó mình làm, rốt cục hắn ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lại nói tiếp gần đây hết sức tra tấn người mà, ngay cả cơm hắn ta cũng ăn không ngon.
Chờ Trần Thư Đạt rời đi, Vân Trạch mở hộp ra nhìn thử.
Cậu giao cho Hứa Kính đếm, Hứa Kính đếm qua: “Mười vạn lượng, hắn ta rộng rãi thật.”
Vân Trạch cong môi cười: “Coi như là lấy của dân dùng cho dân.
Sau này kê biên tài sản nhà bọn họ, không biết còn có thể kiểm ra bao nhiêu.”
Dứt lời Vân Trạch đưa tay vào trong nước, một đám cá chép đỏ xinh đẹp bơi tới chạm vào tay cậu, bởi vì những con cá này không có răng, bị chúng cắn cũng chẳng cảm thấy đau, Vân Trạch hỏi: “Tại sao cá ở đây lại không sợ người, nó không sợ ta ăn chúng nó ư?”
Hứa Kính: “Ngày nào cũng có người cho chúng ăn, một thời gian dài nhìn thấy bóng người sẽ bơi tới gần, đây là huấn luyện mà ra.”
Vân Trạch gõ đầu một con cá béo: “Được rồi, Hứa tiên sinh, thời tiết hôm nay ấm áp, ta ở đây nghỉ ngơi một lát, lão mang ngân phiếu đi đi, nhớ bảo Trần Thư Đạt mang hai người kia về.”
Hứa Kính đáp: “Vâng.”
Ánh nắng xuyên qua ngọn cây đổ xuống, Vân Trạch cởi vớ giày ngồi bên bờ ngâm chân trong nước, một con cá trong đó muốn cắn ngón chân Vân Trạch, Vân Trạch đá nó đi.
Không biết qua bao lâu, Vân Trạch cảm thấy mệt mỏi đứng lên ngủ trên bãi cỏ bên cạnh, mùi cỏ cây xung quang tươi mát, cậu nhịn không được chợp mắt một lát.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo Vân Trạch được ôm lên, cậu mở mắt ra, Chung Hành nói: “Ngủ ở đây không sợ ngã xuống cho cá ăn à? Lập tức sẽ bị cá ăn hết.”
Vân Trạch lười biếng ngáp một cái: “Chúng nó sẽ cắn không ta đâu, ta không muốn về, Quận vương, chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một lát đi.”
Chung Hành thả cậu xuống, bản thân thì nằm bên cạnh cậu.
Vân Trạch chui vào trong lòng hắn, mắt cá chân nhẹ nhàng câu cẳng chân Chung Hành.
Chung Hành biết Vân Trạch thích nũng nịu trên người mình, hắn cố ý không quan tâm tới, một lát sau Vân Trạch hôn lên khóe môi hắn như chuồn chuồn lướt nước.
Vân Trạch chỉ cần một chút thôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Chung Hành đặt cậu dưới người: “Có muốn cho cá trong hồ xem chút kích thích hơn không?”
Vân Trạch: “…”
Vân Trạch nhận thấy Chung Hành cởi quần áo của mình ra thật, cậu vội vàng ngăn lại: ‘… Bọn nó không muốn xem đâu.”
Vân Trạch nghiêm túc nói: “Giờ là ban ngày, còn ở bên ngoài nên không thể làm bậy, chỉ có buổi tối mới có thể.”
Bởi vì kích thước của Chung Hành rất quá đáng, kỳ thật buổi tối Vân Trạch cũng không muốn lắm, nhưng cạu không tiện nói ra làm Chung Hành buồn..