Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

"Bảo Bảo, dậy đi." Long Tịch Hiên dịu dàng vỗ nhẹ cục cưng đang ngủ say. Long Tịch Bảo hơi nhíu lông mày, "Đừng ồn ào… đang ngay chỗ đặc sắc…"

Cặp sinh đôi không hẹn mà cùng nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ trên giường… Long Tịch Hiên lại nhẹ nhàng đẩy cô một cái, "Bảo Bảo, dậy ăn cơm."

Long Tịch Bảo lật người, nói thầm vài câu: "Không ăn… xem xong rồi ăn, bọn họ sắp làm rồi, ưmh… lần này tiểu công rất đẹp trai… tiểu thụ cũng rất xinh đẹp a…"

***

‘Thùng thùng’ hai tiếng, một buổi sáng lại bắt đầu…

Long Tịch Bảo bị Long Tịch Bác ôm trong ngực, che đầu, ngủ gật…

Phượng Vũ Mặc nhìn cặp sinh đôi vẫn đang trừng mắt về phía mình, không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không, bà cảm giác… bọn họ đối với mình có ‘địch ý’

( Tác giả: cô không phải quá nhạy cảm đâu, thật sự bọn họ có ‘địch ý’ đối với cô. Phượng Vũ Mặc: ah, có thật không? Xem ra Giác Quan Thứ Sáu của tôi còn rất chuẩn a! Tác giả: Chỉ cần là người đều cảm thấy được a…)

Người nào đó dưới ánh mắt đầy ‘địch ý’ của cặp sinh đôi, càng thêm vùi vào làm ổ trong ngực của ông xã mình… Nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: "Ách… các con làm gì bảo bối của mẹ thế… con bé sao lại biến thành cái bộ dáng này…"

Nghe vậy, cặp sinh đôi càng khó chịu tới cực điểm… cái gì mà bảo bối của mẹ, rõ ràng là bảo bối của bọn họ chứ… Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ Long Tịch Bảo đang mơ mơ màng màng: "Tịch Nhi, dậy đi, ăn cơm trước đã."

Long Tịch Bảo nũng nịu mấy tiếng, mở ra đôi mắt to, nhìn một chút người trước mắt, đột nhiên mắt to nhìn chằm chằm Phượng Vũ Mặc, một lúc sau… uất ức dẹt cái miệng: "Mẹ Vũ… thật đáng tiếc a, hôm nay con nằm mơ thấy tiểu công cùng tiểu thụ đều là loại cực phẩm… hu..hu… không còn nữa... không thấy nữa…"

Phượng Vũ Mặc vừa nghe, vội vàng kích động thoát ra khỏi lồng ngực của Long Phi Tịch, hưng phấn hỏi: "Có thật không? Là bộ dạng gì a?"

"Tiểu công đẹp trai bức người, tiểu thụ xinh đẹp mị hoặc, tiểu công mới vừa đè lên người của tiểu thụ, tà tà nói câu (anh sẽ thương yêu em thật nhiều), liền không còn nữa… không thấy nữa… hu..hu… anh Bác cùng anh Hiên còn đánh con…"

Long Tịch Bảo uất ức cáo trạng…

Phượng Vũ Mặc dùng sức vỗ bàn một cái, đoán chừng là dùng sức quá mức, đau đến mức lắc lắc tay… nhưng khí thế vẫn còn rất cứng rắn, quát: "Các con tại sao có thể làm phiền người khác mộng xuân a! Còn đánh người! Một chút lễ phép cũng không có!"

Sau khi nói xong, mới phát hiện… ba người đàn ông của Long gia… đều sa sầm mặt rồi…

"Chính là vậy a, mẹ Vũ, lúc mẹ không có ở nhà, bọn họ vẫn luôn khi dễ con, còn không cho phép con xem tiểu thuyết BL, ngay cả nghĩ cũng không cho nghĩ, năng lực yy cường đại của con dưới sự áp bức của bọn họ, đã dần dần rời xa con rồi, mẹ Vũ… mẹ phải phân xử cho con…" Long Tịch Bảo uất ức nói.

Phượng Vũ Mặc cơ hồ có thể cảm thấy dưới luồng không khí lạnh lẽo phát ra từ Long Phi Tịch cùng cặp sinh đôi, toàn bộ lông măng trên người mình bắt đầu từng cái một dựng đứng lên… trời ạ… Bảo Bảo… thật xin lỗi…

"Bảo Bảo! Đây chính là con không đúng, tuổi còn nhỏ sao có thể xem mấy thứ sách lung tung có hại cho tâm lý khỏe mạnh chứ? Còn xem tới mức có hiện tượng yy luôn, đây là sai lầm, không có đạo đức, không bình thường, lần này liền tha lỗi cho con, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa a!" Phượng Vũ Mặc vẻ mặt nghiêm túc nhìn Long Tịch Bảo, ‘nghĩa chính ngôn từ’ ‘dạy dỗ’ cô.

Long Tịch Bảo ngẩn người, không hiểu hỏi: "Nhưng mẹ Vũ, trước kia mẹ không phải nói, người sống chính là phải có năng lực tưởng tượng sao? Không phải nói nếu như có thể từ năng lực tưởng tượng thăng cấp đến năng lực yy, vậy thì đại biểu chỉ số thông minh của người đó cao sao? Còn nữa, không phải mẹ nói yy thật ra thì rất bình thường, về bản chất mà nói, nó chỉ là ‘để rèn luyện năng lực ảo tưởng cao hơn thì tất nhiên phải trải qua một quá trình’ sao? Tiểu thụ trên đời có ba cái tốt, âm thanh yêu kiều, thân thể mềm mại, dễ dàng áp đảo, câu khẩu hiệu này mẹ quên rồi sao?"

Trời ạ… Bảo Bảo… cái người này là phản bội trắng trợn a…

Nội tâm Phượng Vũ Mặc mãnh liệt gào thét, nhưng ngoài mặt lại có vẻ mê man, chớp chớp đôi mắt mê người, đưa ngón trỏ đến bên khóe miệng, hơi nghiêng đầu, "Có sao? Không có đâu! Con nhớ lầm rồi? Bảo Bảo…"

Long Tịch Bảo túm lấy tóc của mình, nghi ngờ nói: "Không thể a, con nhớ rất rõ ràng, mẹ nói cho con biết lần đầu tiên mẹ nhìn thấy ba Tịch, liền xem ông là ‘tiểu công đỉnh nhất’ trong lòng mẹ rồi, mẹ còn nói nếu anh Bác cùng anh Hiên có thể có một đoạn tình yêu BL cấm kỵ, thì thật là cảm động biết bao nhiêu, tới mức khiến người ta muốn rơi lệ a, là con nhớ sai rồi sao? Còn có… "

Long Tịch Bác không chịu được dùng sức vỗ lên cái mông đã bị thương của người nào đó, lạnh giọng nói: "Im miệng!"

Long Tịch Bảo khẽ kêu một tiếng, tay che cái mông tròn bị đánh lén, bất mãn nhìn Long Tịch Bác… Vừa nhìn… rốt cuộc cũng tỉnh táo lại… trời ạ… cô rốt cuộc đang làm gì thế…

Trong lòng Phượng Vũ Mặc vô hạn ai oán muốn núp vào góc tường khóc thút thít, ngoài mặt lại vẫn cái vẻ mê man kia, "Thật sao? Mẹ một chút cũng không nhớ được vậy!"

Long Tịch Bảo vội vàng phản ứng kịp, "A! Con nhớ ra rồi, là con nhớ lộn… thật xin lỗi a, mẹ Vũ, con lầm người."

"Chính là vậy rồi, mẹ làm sao có thể nói loại lời nói như thế kia chứ, Bảo Bảo, mẹ qua ngồi với con…"

Phượng Vũ Mặc vừa cười vừa muốn tránh thoát khỏi lồng ngực của Long Phi Tịch…

"Không cần nữa, em đi theo anh." Long Phi Tịch nhẹ cong khóe miệng, ôm Phượng Vũ Mặc đang giãy giụa không ngừng, đứng dậy trở về phòng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui