Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Buổi tối… Long Tịch Bảo tỉnh như sáo bây giờ đang nằm giữa cặp sinh đôi xem ‘Shin – cậu bé bút chì’, thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa…

"Em rốt cuộc đang nhìn cái gì vậy?" Long Tịch Bác tò mò hỏi.

"Anh Bác, lâu như vậy, ba Tịch với mẹ Vũ sao lại không có động tĩnh a, sẽ không xảy ra chuyện chứ? Bọn họ ngay cả cơm tối cũng không ăn a… làm sao bây giờ, em đã gây họa rồi." Long Tịch Bảo lo lắng meo meo nói.

"Em chớ xía vào, không có chuyện gì, mẹ tựa như con gián đánh không chết, không dễ dàng có chuyện như vậy đâu." Long Tịch Bác nhàn nhạt nói, nhét một viên kẹo sữa bò vào trong miệng cô bé nào đó, làm sao có thể không có ‘động tĩnh’ a, ‘động tĩnh’ lớn ấy chứ, chỉ là phòng ốc ở Long gia hiệu quả cách âm tốt mà thôi.

Long Tịch Bảo cong cái miệng nhỏ nhắn vỗ nhẹ lên cơ ngực khiêu gợi của anh, "Làm sao anh có thể nói mẹ Vũ như vậy a."

Long Tịch Bác hời hợt mặc cho cô vỗ, lười biếng nói: "Vốn là vậy."

"Không cho phép anh nói như vậy, em muốn đi tìm mẹ Vũ." Người nào đó nói xong liền bò xuống giường.

Long Tịch Hiên vội vàng giữ chặt eo thon nhỏ của cô, dịu dàng nói: "Không được, không cho phép đi."

"Tại sao? Em đưa thức ăn lên cho họ, hai người từ sáng đến bây giờ cũng chưa có ăn cơm đâu." Long Tịch Bảo dịu dàng nói.

"Bọn họ đói bụng sẽ tự mình đi ăn, em đừng lo lắng." Long Tịch Hiên khẽ nói.

Cô lại còn hỏi tại sao? Bởi vì cha đang cho vợ yêu của ông một bài ‘giáo dục tình yêu’, cô tới thì còn gì nữa…

Long Tịch Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn, không vui nhìn anh.

Long Tịch Hiên trấn an xoa đầu cô, cầm lên ly trà sữa chocolate trên bàn đưa cho cô. Long Tịch Bảo nhận lấy trà sữa, nhưng vẫn mất hứng.

Long Tịch Bác nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của cô, "Nghe lời, đừng không vui, ngày mai chú Nam Cung của em sẽ dẫn theo bà xã của ông ấy tới thăm em."

Long Tịch Bảo sững sờ, ngay sau đó vui vẻ hỏi: "Là chú Viễn với dì Trúc sao?"

"Ừ, chính là bọn họ." Long Tịch Bác gật đầu cười.

"Bọn họ sao lại tới?" Long Tịch Bảo cười đến ngọt ngào nhìn anh, cũng không biết tại sao, cô rất nhớ hai người họ.

"Vậy em có muốn họ tới hay không?" Long Tịch Hiên nhìn dáng vẻ vui mừng của cô không khỏi cong khóe miệng

"Dĩ nhiên muốn a." Long Tịch Bảo vui vẻ trả lời.

"Vậy em muốn cám ơn bọn anh thế nào, là bọn anh mời họ tới nhà ta làm khách a." Long Tịch Bác cười tà nhìn cô.

Long Tịch Bảo ngẩn người, đặt ly trà sữa trong lên trên tủ đầu giường, đỏ mặt dâng lên nụ hôn sâu của mình…

Sau hai nụ hôn nóng bỏng theo đúng cách thức tiêu chuẩn, người nào đó đã thở hổn hển rồi…

"Sức hô hấp thật kém." Long Tịch Bác cười nhạo.

Long Tịch Bảo xấu hổ nắm tay của bọn họ, nũng nịu nói: "Cám ơn các anh, em yêu hai người nhất đó."

Cặp sinh đôi không hẹn mà cùng đưa tay sờ cái mũi nhỏ của cô, thỏa mãn nhìn nụ cười rạng rỡ của cô…

"Ah, hai anh xỏ lỗ tai khi nào vậy hả ?" Long Tịch Bảo giống như phát hiện ra một vùng đất mới nhìn về phía dái tai của bọn họ.

"Mới vừa xỏ." Cặp sinh đôi miệng đồng thanh nói.

"Rất đẹp trai, em rất thích a, bông tai giống nhau như đúc vậy. Đôi khuyên tai này thật là đẹp, các anh bất công, em cũng muốn, em cũng muốn một cái giống hai cái này y như đúc." Người nào đó mắt to thẳng tắp nhìn về phía cái khuyên tai nhỏ, lại hết sức tinh xảo kia, không hề che giấu ‘ham muốn’ mơ tưởng trong ánh mắt, đó là một đôi màu bông tai thủy lam, không chỉ óng ánh trong suốt, còn chiết xạ ra tia sáng mê người, thiết kế hình giọt nước càng làm nó thêm lóe sáng không ngừng, đặc biệt nhất là, chung quanh nó còn lộ ra quầng sáng trắng mờ ảo, mơ hồ, có một loại cảm giác thánh khiết…

"Kỳ quái… đây là làm từ chất liệu gì thế? Kim cương với thạch anh cũng không có độ lóe sáng mạnh như vậy nha… còn có một vòng bạch quang loáng thoáng… đây là sản phẩm mới sao? Thật sự rất đẹp, em mặc kệ! Em cũng muốn, em cũng muốn." Người nào đó ăn vạ vỗ nhẹ lên cái gối, cong cái miệng nhỏ nhắn, nhìn về phía cặp sinh đôi.

"Cái này không được, anh mua cho em cái xinh đẹp hơn có được không?" Long Tịch Hiên khẽ cười kéo người nào đó đang giận dỗi vào trong ngực.

"Không được, em nhất định muốn cái này, chính là cái này." Long Tịch Bảo không thuận theo đá đá chân nhỏ của mình, đanh đá mười phần.

"Ngoan, đừng ầm ĩ, em cũng lớn rồi đó." Long Tịch Bác nhéo nhéo má phấn vì tức giận mà phồng lên của cô, buồn cười nói.

"Hu..hu… các anh rất không công bằng, chính mình mang ‘đồ tình nhân’ cũng không cho em… các anh muốn một đoạn tình yêu cấm kỵ thì cứ nói, không cần dùng phương thức không rõ ràng như vậy tới ‘nhắc nhở’ em, các anh yêu thương nhau cỡ nào, các anh cứ nói thẳng là được, em rất thức thời a!" Long Tịch Bảo từ trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào đáng thương tội nghiệp, còn dùng hai cái móng vuốt nhỏ, lòng bàn tay hướng ra ngoài che trên hai mắt của mình, càng thêm ra sức đá đá hai chân trắng nõn của mình.

"Em lại đang nói lung tung cái gì đó, muốn ăn đòn phải không? !" Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, không vui nhìn cô, cái gì mà tình yêu cấm kỵ chứ… đúng là bị Phượng Vũ Mặc dạy hư rồi…

"Hu hu… còn uy hiếp em, bị em phát hiện cái bí mật lớn này, các anh giết em diệt khẩu là được!"

Long Tịch Bảo đột nhiên đứng lên, cũng bởi vì giường quá mềm mại, nên thiếu chút nữa ngã sấp xuống, tức giận đùng đùng nhảy xuống giường, muốn chạy ra bên ngoài…

Long Tịch Hiên vội vàng đưa tay muốn kéo cô lại, kéo thì kéo được rồi, vấn đề là kéo sai chỗ rồi…

Long Tịch Bảo chỉ cảm thấy da đầu một hồi đau nhói, người liền ngã ra sau, cứng rắn ngã lên trên người của Long Tịch Hiên…

"A… đau quá…" Người nào đó bị đau hô lên, che đầu của mình.

Long Tịch Hiên vội vàng buông tay, bế cô đặt lên trên đùi của mình, thay cô nhẹ xoa đầu nhỏ bị kéo đau…

"Hu..hu… cuộc sống này không có cách nào vượt qua nữa… bạo hành gia đình a! Đây là bạo hành gia đình trắng trợn!... Hu hu…"

Long Tịch Bảo không cảm kích mà giãy dụa, tay nhỏ bé còn vung loạn lên…

Long Tịch Bác không chịu được bắt lấy cánh tay nhỏ bé đang vung loạn của cô, nhỏ giọng nói: "Được rồi, đừng lộn xộn nữa, hai ngày nữa cũng cho em một cái."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui