Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Trong thư phòng…

"Cha vợ, tối qua năng lực của Bảo Bảo bộc phát, ‘Viêm Thạch’ còn chưa làm xong sao?" Long Tịch Hiên hơi sốt ruột nhìn Nam Cung Viễn.

"Ta vừa muốn đưa cho hai đứa, ở chỗ này, sáng sớm hôm nay mới vừa hoàn thành xong." Nam Cung Viễn từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ bằng nhung tơ màu đen, đưa cho Long Tịch Hiên.

Long Tịch Hiên nhận lấy cái hộp, mở ra, chỉ thấy bên trong có một đôi bông tai màu đỏ như máu, không chỉ có óng ánh trong suốt mà còn vô cùng lóe sáng, kỳ lạ nhất chính là xung quanh bông tai có một quầng sáng màu đỏ, xem ra phi thường xinh đẹp mà mị hoặc, hình dáng của đôi bông tai giống với hai chiếc khuyên tai của bọn họ như đúc… Long Tịch Hiên đậy kín nắp, thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy cha vợ, chúng con đi đeo bông tai này lên cho Bảo Bảo trước đã, ngày hôm qua hù chết chúng con."

"Mau đi đi." Nam Cung Viễn khẽ cười uống một hớp trà, đưa mắt nhìn cặp sinh đôi đi ra ngoài, Bảo Bảo... có bọn họ, cha cũng không cần lo lắng về con nữa…


Trong phòng…

"Các anh làm sao vậy, có lời gì không thể để ban đêm nói ư, người ta đang trò chuyện vui vẻ với mẹ Vũ và dì Trúc a!" Long Tịch Bảo oán giận nhìn cặp sinh đôi, thiệt là, vừa mới nói đến ‘thuật ngự phu’, bọn họ liền mang cô về phòng, đáng ghét.

Long Tịch Hiên khẽ cười xoa đầu cô: "Bông tai em muốn được đưa đến rồi, em không muốn xem sao?"

Nghe vậy, Long Tịch Bảo vui vẻ nhìn anh: "Có thật không? Mau lấy ra đi, còn thừa nước đục thả câu."

Long Tịch Hiên cười, không biết từ nơi nào biến ra một cái hộp nhỏ nhung tơ màu đen, mở ra trước mắt cô.

Long Tịch Bảo ngây ngốc nhìn đôi khuyên tai lóe sáng chói mắt trước mặt, đẹp quá a… mặc dù không phải là màu xanh dương, nhưng hình dáng cùng kích cỡ đều giống hệt hai chiếc của cặp sinh đôi, hơn nữa... cô thích màu đỏ hơn… nhìn thấy lộ ra một tư vị mê hoặc lòng người, thật là xinh đẹp a! Đây rốt cuộc là làm từ chất liệu gì a....

"Đợi chút, để tụi anh đeo cho em." Long Tịch Hiên né tránh bàn tay nhỏ bé của Long Tịch Bảo đưa tới, nhẹ nhàng nói.

Long Tịch Hiên thận trọng cầm lên một chiếc khuyên tai trong hộp, cẩn thận mà dịu dàng đem nó xỏ vào tai trái của Long Tịch Bảo. Long Tịch Bác cũng cầm lên chiếc khuyên tai còn lại, cũng thận trọng như vậy, cũng rất tỉ mỉ dịu dàng, từ từ đem nó xỏ qua tai phải của cô. Sau đó hai người không hẹn mà cùng dịu dàng in xuống một cái hôn trên khuôn mặt của cô, đối với bọn họ mà nói, đây là một loại nghi thức… một lời cam kết cả đời không xa không rời…

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dịu dàng rơi trên người bọn họ, giống như chứng kiến tình cảm ngàn năm qua của bọn họ… giờ khắc này, xinh đẹp làm cho người ta lóa mắt, ấm áp làm cho người ta rơi lệ…

Long Tịch Bảo đỏ mặt nhìn bọn họ, chỉ là đeo bông tai, nhưng lại làm cho cô cảm thấy rất ấm áp rất cảm động… bọn họ… đặt cô ở trong lòng bàn tay mà yêu thương đó …

"Bảo Bảo, thích không?" Long Tịch Hiên dịu dàng sờ sờ lỗ tai của cô, nhẹ giọng hỏi.


"Thích, rất thích." Long Tịch Bảo cười ngọt ngào gật đầu.

"Vậy thì đồng ý với tụi anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không được tháo nó xuống, được không?" Long Tịch Hiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.

"Tại sao?" Long Tịch Bảo không hiểu hỏi.

"Bởi vì nó là tín vật đính ước tụi anh tặng cho em, đồng ý với tụi anh, đeo nó, cùng anh và Bác trải qua cuộc sống dài đằng đẵng này, cho đến khi chết… Được không?" Long Tịch Hiên dịu dàng nhìn vào mắt cô, tình cảm nồng nàn sâu đậm trong mắt anh cơ hồ muốn làm cho cô chết chìm trong đó.

"Được, chờ chúng ta chết liền truyền chúng lại cho con của chúng ta." Long Tịch Bảo hồng vành mắt, nhỏ giọng nói.

"Được, một lời đã định." Cặp sinh đôi khẽ cười trăm miệng một lời nói.

"Anh Bác, anh Hiên, em yêu các anh, em vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận yêu các anh, cho dù người đời không hiểu cũng được, phỉ nhổ cũng được, em chính là yêu hai người, không oán không hối, đến chết cũng không thay đổi." Long Tịch Bảo nhìn bọn họ, lần đầu tiên nói ra ý nghĩ chân thật nhất trong lòng, nước mắt y hệt những hạt trân châu, theo thanh âm của cô chậm rãi rơi xuống trên khuôn mặt của cô, được cặp sinh đôi đón lấy rơi vào trong lòng bàn tay của họ… nong nóng… ấm áp. . . . . .


"Đồ ngốc, đi thôi, mẹ với dì Tiêu còn đang chờ em đó." Long Tịch Hiên lau nước mắt cho cô, bế cô xuống giường.

Long Tịch Bảo nước mắt lại ngừng không được, một giọt một giọt rơi xuống, cuối cùng biến thành khóc lớn….

"Không được khóc, khó coi chết đi được." Long Tịch Bác xoay người cô qua, thay cô lau nước mắt….

Mà Long Tịch Bảo chính là làm sao cũng không dừng khóc được, bất luận bọn họ dỗ thế nào cũng không được…

Cuối cùng thế nhưng lại khóc mệt ngủ thiếp đi trong lòng Long Tịch Bác…

Hai anh em nhìn dung nhan say ngủ đáng yêu của cô, không khỏi mỉm cười… Bảo bối… Kiếp trước kiếp này, em đều là duy nhất của chúng ta…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận