Bên trong căn phòng lấy màu hồng làm chủ đạo…
Long Tịch Bảo lẳng lặng ngồi trước gương trang điểm, từ từ chải mái tóc đen dài tới đùi của mình, người ở đây nhưng hồn không có ở đây…
( Bảo Bảo, em có cảm thấy dung mạo của em và bác Nam Cung rất giống nhau hay không, đặc biệt là đôi mắt, nói không chừng hai người thật sự là cha con cũng nên.)
(Chúng tôi cũng không vứt bỏ con của mình, nhưng chúng tôi thật sự thất lạc một đứa bé, một đứa bé cũng hoạt bát đáng yêu như con vậy.)
Phải không? Cô có khả năng là con gái của ba Viễn và mẹ Trúc sao? Nếu quả thật là như thế, thì có thể giải thích vì sao lần đầu nhìn thấy bọn họ, cô liền có cảm giác muốn thân thiết gần gũi với bọn họ, là ‘phụ tử thiên tính’ sao? Không… Không thể nào… Bọn họ thất lạc một đứa bé, mà cô là đứa bé bị người ta vứt bỏ…
"Bảo Bảo?" Long Tịch Hiên nhìn tiểu gia hỏa ngồi trước gương dường như đang đi vào cõi thần tiên, nhẹ giọng kêu.…. Không có phản ứng.
Anh thở dài, đi tới bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Bảo Bảo."
Long Tịch Bảo ngẩn người, phục hồi tinh thần lại, có chút ngơ ngác nhìn Long Tịch Hiên.
"Anh chải tóc cho em." Long Tịch Hiên khẽ cười cầm lấy cái lược trong tay cô, ôm cô lên, thả cô vào trong lòng Long Tịch Bác đang ngồi trên giường, Long Tịch Bác đem toàn bộ tóc ở phía sau lưng cô đẩy ra phía trước, sau đó để lưng của cô nhẹ nhàng tựa vào trong ngực anh, dịu dàng ôm cô vào lòng.
Long Tịch Bảo nhìn bọn họ một chút, tiếp tục đi vào cõi thần tiên…
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, Long Tịch Hiên nhẹ nhàng mở miệng nói: "Bảo Bảo, em có nghĩ tới, có lẽ bác Nam Cung thật sự là cha ruột của em hay không?"
Nghe vậy, Long Tịch Bảo nhìn về phía anh, không nói lời nào, một lúc sau… "Không, ba Viễn không thể nào là ba ruột của em, em là bị người ta vứt bỏ trong vườn hoa của Long gia, mà con gái của ba nuôi là bị thất lạc mất, nếu là thất lạc mất, thì không có khả năng xuất hiện ở vườn hoa của Long gia. Bởi vì nếu như là bọn buôn người làm, như vậy theo lý sẽ phải đem đứa trẻ bán đi, mà không phải để vào trong vườn hoa, nếu không hành động bắt trộm đứa trẻ của hắn không phải không có chút ý nghĩa nào rồi sao? Nếu như là kẻ thù làm, như vậy thì phải giết con tin, càng không thể nào xuất hiện ở trong hoa viên, nếu như chính mình đi lạc, như vậy càng thêm không thể nào, bởi vì lúc em được các anh đưa về, vẫn là một đứa bé sơ sinh, cho nên… Ba Viễn không thể nào là cha ruột của em."
Long Tịch Hiên nghe cô phân tích rõ ràng mạch lạc như vậy không biết nên nói gì, chỉ có thể dịu dàng tiếp tục chải mái tóc dài đen bóng của cô, lúc nên thông minh thì lại không thông minh, lúc không cần nhạy bén thì lại trở nên nhạy bén như vậy…
"Có lẽ là kẻ thù của chú ấy vì trả thù chú ấy, nên trộm em đi, sau đó đặt em vào trong vườn hoa của Long gia, hắn nghĩ như vậy muốn tìm cũng không tìm được." Long Tịch Bác nhàn nhạt nói.
"Từ Las Vegas trộm một đứa bé, rồi mang nó đến New York? Còn muốn để nó trong vườn hoa của Long gia? Trước tiên chưa nói tên trộm kia dùng biện pháp gì để đưa đứa bé trộm được lên máy bay, mà nói hắn tại sao muốn làm như vậy… Cần gì phiền toái như vậy, nếu như muốn trả thù, trực tiếp giết đứa bé không phải tốt hơn sao? Như vậy sẽ hoàn toàn cắt đứt hi vọng của ba Viễn và mẹ Trúc, mới có thể đạt được mục đích trả thù, không phải sao?" Long Tịch Bảo mở đôi mắt to, quay đầu lại nhìn về phía Long Tịch Bác.
Long Tịch Bác nhìn khuôn mặt của cô, cũng cứng họng rồi…
"Các anh vì sao dường như cho rằng em là con gái của ba Viễn? Chỉ là bởi vì bộ dáng của em và ba Viễn giống nhau sao?" Long Tịch Bảo nhìn Long Tịch Bác, lại nhìn qua Long Tịch Hiên.
Long Tịch Hiên cất lược đi, xoa đầu cô, "Tụi anh chỉ hoài nghi mà thôi, dung mạo của hai người hơi giống nhau, với lại em có cảm giác thân thiết với chú ấy mà, em hình như rất thích bọn họ, không phải sao?" Bé ngốc, tụi anh chính là muốn để cho hai cha con em ‘tự nhiên nhận nhau’ a. Làm sao lại khó như vậy chứ...
Long Tịch Bảo nhìn anh một chút, cười gãi đầu một cái: "Em còn tưởng rằng là chuyện gì chứ… Em đối với những người mà mình có cảm tình đều là như vậy a, anh xem Cổn Cổn không phải là như vậy sao, em mới quen với cô ấy có một ngày, mà giống như đã quen biết cả đời vậy, các anh cũng không phải không biết em là kiểu người ‘dễ làm quen’ mà."
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, không thể phủ nhận…
"Thật ra thì em cho rằng em hẳn là con gái của một người giúp việc, trong Long gia có rất đông người giúp việc mà." Long Tịch Bảo cười ngọt ngào chà xát cái mũi nhỏ của mình.
"Tại sao?" Cặp sinh đôi không hiểu trăm miệng một lời hỏi.
"Các anh nghĩ xem, hệ thống an ninh của Long gia có thể để cho người ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Theo em được biết, nhóm người giúp việc là ăn ở tại chỗ này, mỗi lần ra cửa đều là do anh Kiệt phê chuẩn, sau đó quy định thời gian yêu cầu bọn họ trở lại, nói cách khác, bọn họ chỉ có thể dưới sự cho phép của các anh, mới có thể ra vào Long gia, như vậy, người có thể đến gần vườn hoa của Long gia còn lại mấy người đây? Trừ các anh, ba Tịch và mẹ Vũ ra, thì chính là anh Kiệt và chị Lăng, loại trừ mọi người, như vậy chỉ còn lại nhóm người giúp việc, không phải sao? Em nghĩ ba mẹ ruột của em hoặc chính là không muốn em, hoặc chính là muốn để em được các anh phát hiện nhận nuôi, hoặc là vứt bỏ, dù sao mặc kệ là nguyên nhân gì, em vẫn là một đứa trẻ bị vứt bỏ." Long Tịch Bảo khẽ cười nói, phân tích rất có lý.
Cặp sinh đôi lại liếc nhau, không biết nên nói gì, thật ra hồi đó bọn họ cũng nghĩ như vậy, cho nên sắp xếp kiểm tra tất cả người giúp việc, mặc kệ là già hay trẻ, đương nhiệm hay đã rời đi rồi, nhưng không có, đều không có, cho đến khi Long Phi Tịch nói cho bọn họ chân tướng sự tình, bọn họ mới biết nguyên do tại sao cô không phải là đứa bé của người giúp việc lại có thể xuất hiện trong vườn hoa của Long gia, thế nhưng nguyên do này, bọn họ lại không thể nói cho cô biết... Thật là gấp chết người.
Long Tịch Bảo nhìn bọn họ một chút, lại tiếp tục nói: "Thật ra thì ai là cha mẹ ruột của em đã không còn quan trọng, trước kia em còn có thể vì chính mình là đứa trẻ bị bỏ rơi mà cảm thấy bi thương và khổ sở, nhưng là hiện tại sẽ không, bởi vì em có các anh, có ba Tịch, mẹ Vũ, bây giờ còn có thêm ba Viễn và mẹ Trúc, mọi người đều thương yêu em như vậy… em còn có gì mà rất bi thương, rất khổ sở đây, trên thế giới này có biết bao nhiêu ví dụ cha mẹ ruột ngược đãi con cái của chính mình, có lẽ bọn họ vứt bỏ em lại là phúc khí của em đấy… Mặc dù bọn họ vứt bỏ em, nhưng ông trời lại ban các anh cho em, cho nên em rất thỏa mãn, rất vui vẻ, thật sự, trong lòng em, các anh chính là người nhà của em, những thứ khác căn bản một chút cũng không quan trọng."
"Bảo Bảo (Tịch Nhi)" Cặp sinh đôi có chút đau lòng nhìn cô, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Em nói thật, tin tưởng em, cho các anh, đời này là đủ rồi, những thứ khác thật không còn chút quan trọng nào." Long Tịch Bảo nhẹ nhàng hôn lên trên mặt bọn họ, mỗi người hôn một cái, cười thật ngọt ngào.
Cặp sinh đôi không hẹn mà cùng xoa đầu cô, lòng tràn đầy thương tiếc nói không nên lời.
Long Tịch Bảo giơ móng vuốt nhỏ lên dụi mắt, ngáp một cái meo meo nói: "Em muốn ngủ…"
"Ngủ đi, ngoan." Long Tịch Bác ôm cô nằm xuống, giúp cô đắp kín chăn, Long Tịch Hiên tắt đèn, cũng nằm vào trong chăn, ôm cô thật chặt, rất nhanh, trong phòng truyền đến tiếng hít thở đều đều của Long Tịch Bảo, mà cặp sinh đôi… trắng đêm không ngủ…