Đại trạch Long gia
Long Tịch Bảo và Phượng Vũ Mặc tay nắm tay, nín thở ngồi trên ghế sa lon. . . . . . Bầu không khí áp suất thấp trong phòng khách thật là đáng sợ nha.
"Hai người làm sao mà biết chúng tôi ở đâu?" Long Phi Tịch nhàn nhạt mở miệng, đôi ưng mâu chăm chú trừng mắt nhìn hai người phụ nữ trên ghế sa lon…
"Mẹ Vũ, ba Tịch hỏi mẹ đấy." Long Tịch Bảo nhỏ giọng meo meo nói, nhẹ nhàng đẩy bả vai của Phượng Vũ Mặc một cái.
"Ba Tịch của con là đang hỏi con đó, con không nhìn thấy ba con nhìn chằm chằm vào con sao?" Phượng Vũ Mặc lắc đầu một cái, cũng nhỏ giọng nói.
"Làm gì có, trong mắt của ba chỉ có mẹ thôi, làm sao có thể đến phiên con." Long Tịch Bảo bày ra vẻ mặt mẹ đừng đùa, nhìn Phượng Vũ Mặc.
"Đừng quá khiêm nhường, bảo bối, dung mạo của con đáng yêu như thế, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, quá khiêm tốn chính là dối trá, mẹ bảo đảm, ba con bây giờ chính là đang nhìn con." Phượng Vũ Mặc trưng ra vẻ mặt mẹ không có đùa, nghiêm túc nhìn Long Tịch Bảo.
"Đủ rồi!" Long Phi Tịch hét lớn một tiếng, hai người nào đó đang tranh chấp sợ tới mức ngồi thẳng nhìn về phía ông.
Long Phi Tịch hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: "Hai người về phòng trước đi."
"Dạ, ông xã."
"Dạ, thưa cha."
Hai người phụ nữ như trút được gánh nặng, sau đó tay nắm tay đứng lên, chuẩn bị trở về phòng…
"Tất cả! Tự! Trở! Về! Phòng!" Long Phi Tịch từng chữ từng câu mà nói.
"A..." Long Tịch Bảo cùng Phượng Vũ Mặc cô đơn liếc nhìn nhau, rồi buông bàn tay nhỏ bé đang nắm tay mình, trở về phòng của mình.
Long Phi Tịch nhức đầu day day mi tâm, nhìn về phía cặp sinh đôi: "Hắn là Vu Vân Thương."
Cặp sinh đôi sững sờ, không lên tiếng.
"Xem ra người hắn hận là ta, về phần tại sao, các con đi thăm dò đi, tra được rồi hãy quyết định có muốn động thủ hay không." Long Phi Tịch nhàn nhạt nói.
"Tại sao?" Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, xem ra là không muốn đợi.
"Oan oan tương báo đến khi nào mới dừng, nếu như có thể hóa giải được, cũng đừng động thủ, hơn nữa theo như lời của hai đứa, hắn dường như có lẽ đã từ bỏ việc báo thù, ta nghĩ, nếu như trời cao cho chúng ta cơ hội sống lại lần nữa, như vậy biện pháp giải quyết tốt nhất không phải là giết, mà là hợp." Long Phi Tịch nhìn Long Tịch Bác, vẫn là giọng nói như thường lệ.
Long Tịch Bác suy nghĩ một chút, không nói chuyện nữa. . . . . .
"Tra được rồi nói cho ta biết." Long Phi Tịch đứng dậy, đi về phòng. Đi được nửa đường, đột nhiên quay đầu lại : "Đi dạy dỗ lại Bảo Bảo đi, giữa nam nữ vẫn phải có khoảng cách, con bé hành xử vô tâm, sẽ làm cho người có ý nhớ mãi không quên." Nói xong liền trực tiếp đi về phòng mình.
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ nhất định sẽ ‘giáo huấn’ cô ‘thật tốt’!
Trong căn phòng lấy màu hồng làm chủ đạo…
Long Tịch Bảo đối mặt với mặt tường thủy tinh Lưu Ly ngoan ngoãn quỳ, hối lỗi…
Cặp sinh đôi mở cửa đi vào, nhìn tạo hình của cô, "Em đang làm gì?"
"Em đang úp mặt vào tường sám hối." Long Tịch Bảo nhỏ giọng.
"Đứng dậy đi." Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nói.
Long Tịch Bảo đứng dậy, xoa xoa đầu gối, làm bộ đáng thương nhìn bọn họ…
Long Tịch Bác nhìn tấm đệm lót dày và êm ái trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng: "Em thật là có thành ý."
"Anh mới biết hả… cho nên, tha thứ cho em đi, lần sau em không dám nữa." Long Tịch Bảo đi tới nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của anh.
"Đi thay ngay cái váy chướng mắt này ra, tháo trang sức ra, tắm rửa sạch sẽ rồi trở ra gặp anh." Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, không vui nói.
"Tại sao? Mẹ Vũ nói thế này rất đẹp mắt a… Anh không vui sao?" Long Tịch Bảo không hiểu nhìn trang phục của mình, còn xoay một vòng nữa chứ.
"Đừng dài dòng, còn không đi anh liền tự mình giúp em." Long Tịch Bác cắn răng nghiến lợi nói xong, còn vặn khớp ngón tay phát ra âm thanh rắc rắc.
Long Tịch Bảo sợ run, chạy về phía phòng tắm. . . . . .
30 phút sau… Long Tịch Bảo mặc áo ngủ đi ra. . . . . .
"Sao em không nán lại trong đấy thêm lúc nữa?" Long Tịch Bác châm chọc nói.
"Anh nghĩ là em không muốn hả, ngâm mình trong bồn tắm, kem dưỡng da cũng bôi rồi, mặt nạ mắt cũng đắp rồi, em không còn gì để làm chứ sao." Long Tịch Bảo nhỏ giọng nói thầm.
"Em nói cái gì? Nói lớn lên." Long Tịch Bác nhíu mày, nhìn cô.
"Em nói em sai rồi, để cho hai vị chờ lâu…." Long Tịch Bảo gượng cười nhảy lên giường, nhào tới giữa hai người kia, cười hì hì nháo bọn họ…
Long Tịch Bác bắt được bàn tay nhỏ bé làm chuyện xấu của cô, trầm giọng nói : "Long Tịch Bảo!"
"Có! Lãnh đạo có gì dặn dò?" Cô bé nào đó cười ngọt ngào nhìn anh.
"Không ai đùa giỡn với em." Long Tịch Bác lạnh lùng nói.
Long Tịch Bảo ngẩn người, mím đôi môi đỏ mọng: "Sao vậy, không phải là theo chân mọi người một lần thôi sao, sao lại nghiêm túc như vậy chứ, người ta không phải đã úp mặt vào tường hối lỗi rồi sao?"
"Em cho rằng em chỉ làm sai một chuyện đó thôi sao? Trừ việc bám theo ra, em cho rằng những chỗ khác em không làm sai sao?" Long Tịch Hiên lạnh nhạt nói, kéo cô lên để cô ngồi cho tử tế.
"Đúng vậy, chẳng lẽ em còn làm sai những chuyện khác sao?" Long Tịch Bảo không hiểu gãi đầu một cái, cô có sao?
Long Tịch Hiên hít một hơi: "Em đã là một cô gái trưởng thành rồi, chính xác mà nói, đã là phụ nữ rồi, tại sao có thể động tay động chân với một người đàn ông, để cho hắn vừa kéo vừa ôm em, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy, lễ nghi trước kia tụi anh dạy em, em quên hết sạch rồi sao? Còn muốn học lại lần nữa sao?"
"Nhưng anh ấy là anh Thiên, anh em tốt của em a… Tại sao không thể? Hơn nữa..." Long Tịch Bảo meo meo kêu lên, cuối cùng dưới ánh mắt giết người của Long Tịch Bác mà thanh âm biến mất.
"Long Tịch Bảo, trong đầu em chứa cái gì vậy? Có cần anh nhắc nhở em hắn đã làm gì đối với em hay không? Anh Thiên … anh Địa gì cũng không được… Nghe có hiểu không, anh không cho phép em lại gặp mặt hắn, không cho phép em lại có liên hệ với hắn, không cho phép… không cho phép, nếu để cho anh nhìn thấy em và hắn làm gì không rõ ràng, đời này em cũng đừng nghĩ được ra khỏi cửa, ở lại trong nhà, chỗ nào cũng đừng đi!" Long Tịch Bác tức giận rống to, tức giận cô trì độn, tức giận cô không hiểu chuyện.
"Anh… anh rống em…." Long Tịch Bảo ngơ ngác nhìn anh, nhanh chóng hồng vành mắt.