Long Tịch Bảo tâm tình rất tốt ngồi trên xe, thật tốt quá, anh Thiên đã nguyện ý buông xuống thù hận, thật sự quá tốt, nếu anh ấy cũng đã buống xuống thù hận, vậy cặp sinh đôi cũng sẽ cho phép cô gặp mặt anh thôi… Ngày hôm qua có lẽ là cô thật sự quá đáng, trở về vẫn là nhận sai với họ thôi, rồi nói tin tức tốt này cho bọn họ biết… Hì hì, trên thế giới này nào có kẻ thù vĩnh viễn chứ… luôn có một ngày để xuống thù hận.
"Bác tài xế, dừng ở chỗ này là được." Long Tịch Bảo nhìn ngoài cửa sổ, khẽ cười nói.
"Được." Tài xế nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp này, cười, ngừng xe.
"Không cần trả lại." Long Tịch Bảo cười ngọt ngào đưa cho tài xế ba tờ đô-la, xuống xe đi về phía biệt thự. Anh Bác, anh Hiên, các anh đừng tức giận nữa, em sẽ đến bóp vai đấm chân cho các anh, chịu nhận lỗi. Người nào đó cười đến mặt mày sáng rực nhập mật mã, ấn dấu vân tay của mình vào, cửa mở ra rồi, theo thói quen vọt vào phòng khách, tìm kiếm hai bóng dáng anh tuấn… Nhưng…
Cặp sinh đôi nhìn Long Tịch Bảo đang ngây người, càng thêm ôm sát cô gái trong ngực mình, nhìn cũng không nhìn cô một cái, chỉ là nhàn nhạt nói: "Em về rồi à."
Long Tịch Bảo sững sờ tại chỗ, mắt to không hề chớp nhìn bọn họ cùng với hai cô gái đang ngồi trên đùi bọn họ hai… Đây là… có ý gì… ?
"Anh giới thiệu với em, hai vị này là bạn học thời đại học lúc trước của anh với Bác, Linh Nhi, Na Nhi." Long Tịch Hiên khẽ cười sờ sờ đầu cô gái ngồi trên chân mình, vừa chỉ chỉ cô gái trong lòng Long Tịch Bác, vừa ‘giải thích’.
"Vị này chính là công chúa nhỏ của Long gia a, danh bất hư truyền, thật sự rất xinh đẹp a." Linh Nhi chớp chớp ánh mắt linh động, khen ngợi.
"Thật sự rất xinh đẹp a, các anh xuất chúng như vậy, chả trách em gái của các anh dáng dấp giống như thiên sứ, cha mẹ các anh thật may mắn nha." Na nhi che miệng cười khẽ, móng tay sơn màu đen, hết sức mê hoặc.
Long Tịch Bảo chỉ ngơ ngác nhìn bọn họ, sau khi hoàn hồn lại, kéo ra một nụ cười miễn cưỡng, giọng nói nhẹ tênh làm cho người ta đau lòng: "Em chào chị Na, chị Linh, chúc các chị chơi vui vẻ, em mệt chết rồi, về phòng trước đây." Nói xong, cũng không đợi lời đáp của hai cô gái, xoay người ưu nhã đi trở về phòng, chỉ có nắm tay đang nắm chặt mới tiết lộ tâm tình của cô… Móng tay thật dài cắm vào trong thịt… Long Tịch Bảo, mày mà dám khóc lên, tao liền giết chết mày… Không ngừng nhắc nhở chính mình… Từng bước từng bước rời khỏi tầm mắt của bọn họ.
Cặp sinh đôi nhìn theo hướng cô rời khỏi, bất thình lình đẩy hai cô gái trên đùi ngã xuống đất, động tác dứt khoát, không hề thương hương tiếc ngọc….
Hai cô gái nhìn sắc mặt của bọn họ một chút, không dám kêu đau, cũng không dám oán giận, chỉ là chờ đợi hai chủ tử ra lệnh cho bọn họ.
Một lúc sau, "Các người ở lại chỗ này mấy ngày đi..." Long Tịch Bác cười lạnh nói.
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói : "Vâng"
Trong phòng…
Long Tịch Bảo ngơ ngác ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương… Long Tịch Bảo không cho phép mày khóc, không cho khóc… Nhưng nước mắt nhất định không nghe lời cô, một giọt, hai giọt, ba giọt, từ đôi mắt to tuyệt mỹ chảy xuống, đây… chính là phương thức các anh yêu em sao? Sự vui sướng lúc trước đã biến mất không còn một mảnh, chỉ có hình ảnh tuấn nam mỹ nữ ôm nhau lưu lại ở trong đầu của cô, xua đi không được… cũng tốt… các anh mệt mỏi, thất vọng… như vậy… các anh đi đi, em buông tay… Chúc các anh hạnh phúc…
Bữa ăn tối… Trong phòng ăn…
Đôi mắt đỏ hồng của Phượng Vũ Mặc, vừa nhìn cũng biết là hậu quả của việc khóc lóc, chính lúc này đang nhìn chằm chằm hai con trai của mình, cùng hai cô gái xa lạ bên cạnh họ.
Long Phi Tịch nhíu mày kiếm, nhìn Long Tịch Bảo đang im lặng không lên tiếng, nhàn nhạt nói: "Bảo Bảo, sắc mặt của con không tốt, có muốn trở về phòng nghỉ ngơi hay không?"
Long Tịch Bảo nhìn ông, cười ngọt ngào gật đầu: "Cám ơn ba Tịch, con thật sự không thoải mái, vậy con liền về phòng trước đây."
"Bảo bối, mẹ đi với con." Phượng Vũ Mặc đứng dậy dắt tay Long Tịch Bảo, cũng không quay đầu lại mang theo cô đi trở về phòng.
"Bà Lý, bảo phòng bếp lại nấu mấy món tiểu thư với phu nhân thích ăn, rồi mang lên cho họ." Long Phi Tịch nhàn nhạt dặn dò.
"Vâng" Bà Lý nghe vậy, xoay người đi về phía phòng bếp.
Long Phi Tịch nhìn cặp sinh đôi ngồi đối diện mình, nhàn nhạt nói: "Ăn cơm đi."
Cặp sinh đôi ưu nhã cầm đũa lên, tự nhiên ăn, hoàn toàn không chú ý hai ‘bạn học thời đại học’ bên cạnh, người đi rồi, bọn họ còn diễn cho ai xem… Long Tịch Bảo, xem em có thể bướng bỉnh bao lâu…
----- ta là đường phân cách tuyến diễn trò -----
Ba ngày rồi, không khí ở Long gia càng ngày càng quỷ dị, cũng càng ngày càng nặng nề… cặp sinh đôi giả vờ cười nhìn về phía Long Tịch Bảo cùng Phượng Vũ Mặc cãi nhau ầm ĩ, bộ dạng cười ngọt ngào, cô ấy xem ra một chút cũng không bị ảnh hưởng gì, vẫn hoạt bát như vậy, vui vẻ như vậy, trái lại bọn họ, vừa chịu đựng mùi nước hoa của hai người ngồi trên đùi… vừa phải giả bộ có dáng vẻ rất hưởng thụ… Mà nha đầu chết tiệt không có lương tâm kia… nhưng lại một chút khác thường cũng không có… Chẳng lẽ trong lòng cô không quan tâm bọn họ chút nào sao… cô cũng không chất vấn bọn họ… cũng không khóc không làm khó… Bọn họ cùng cô đã trọn vẹn ba ngày không nói chuyện với nhau rồi…
Đúng vào lúc này, Hắc Viêm Triệt tới, cặp sinh đôi như trút được gánh nặng đem hai cô gái trên đùi dời đi, đi mở cửa cho cậu ta…
Cửa vừa mở ra, cặp sinh đôi còn chưa kịp phản ứng, Hắc Viêm Triệt cũng đã đứng ở trước mặt của Long Tịch Bảo, trong con ngươi màu tím đậm có sự phẫn nộ đủ để thiêu đốt tất cả…
Long Tịch Bảo có chút sợ hãi nhìn anh ta, không khỏi lui về phía sau… sao lại…
"Long Tịch Bảo, Viên Cổn Cổn ở đâu?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng hỏi, đôi mắt màu tím đậm xem ra vô cùng khát máu.
"Cổn Cổn? Không phải ở chỗ anh sao?" Long Tịch Bảo không hiểu nhìn anh ta.
Hắc Viêm Triệt đột nhiên đưa tay bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của cô, nâng cô lên. . . . . . . . . . . .