Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Long Tịch Hiên cùng Long Tịch Bác nhìn tướng ngủ cực xấu mà khuôn mặt lại dị thường đáng yêu của Long Tịch Bảo, không tự chủ được nghĩ lại cảnh bi thảm ngày hôm qua, ngày hôm qua…

"Vậy Bả Bảo Bác ngủ cùng đi, anh về phòng trước." Long Tịch Hiên mượn cơ hội chạy ra, không nghĩ tới Long Tịch Bảo kéo lấy áo anh, meo meo kêu lên: "Không được, các anh mỗi người ngủ một bên, nếu không em sẽ rất sợ."

"Tại sao?" Hai người lại ăn ý mười phần như cũ.

"Bởi vì giường quá rộng, nếu như em xoay người, nằm bên cạnh không phải các anh, là quỷ dữ thì sao em muốn cho dù em quẹo trái quẹo phải, đều có thể chạm được người, em mới an tâm." bộ mặt Long Tịch Bảo tỉnh bở giải thích.

Cặp sinh đôi buồn bã, chỉ có thể thỏa hiệp, Long Tịch Bác nhìn căn phòng vốn đơn giản lại sạch sẽ của mình, giờ chẳng khác gì chuồng gà, ‘lông gà’ còn trải đầy đất, trên đất còn vỏ kẹo của người nào đó ăn xong tiện tay ném đi.

Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, vừa rồi làm sao anh lại cảm thấy nơi này giống Thiên đường được chứ, mà nhóc ác ma lại là thiên sứ! Phiiiii….

"Long Tịch Bảo, tại sao hồi nãy không đến phòng em xem phim mà lại đến phòng anh " Long Tịch Bác cười đến vô hại hỏi.

Long Tịch Bảo cũng không suy nghĩ nhiều, mở miệng đã nói "Bởi vì em là bé gái thích sạch sẽ, làm bẩn phòng mình không phải phong cách của em."

Long Tịch Bác cười đến gần cô: " làm bẩn phòng mình không phải phong cách của em? Em biết em sẽ làm bẩn phòng nên mới tới đây coi đĩa, em thật là ‘quá tốt’, anh làm gì để báo đáp ân tình đặc biệt này đây?"


Long Tịch Bảo cười mỉa nhìn một chút vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười của Long Tịch Bác, "Các anh không tắm ư, đi đi, trời nóng quá, tắm nước lạnh, thanh nhiệt giải độc, làm mắt sáng suốt, có bệnh chữa bệnh, không có bệnh thì rèn luyện sức khỏe, là thuốc tốt trị chừng chưa thỏa mãn dục vọng, ngày mai em lại nấu khổ qua cho các anh hạ hoả, cứ như vậy đi." Người kia nói xong, điều khiển hai chân nhỏ thon dài xông về phía cửa, Long Tịch Bác nổi giận đưa tay đi bắt, nhưng Long Tịch Bảo là ai chứ, nhiều năm luyện tập quyền đạo như vậy cũng chỉ dùng trong những lúc thế này, khẽ cong lưng tránh thoát.

Không bắt được người, Long Tịch Bác rống lên: " Long Tịch Bảo!"

Không ai đáp lại. Khi đang anh chuẩn bị đi tắm, người kia lại từ từ thò đầu nhỏ từ cửa, meo meo nói: "Người ta chờ các anh trong phòng, nếu các anh không tới em sẽ tìm chú Vương ngủ cùng em."

Nói xong, trước kia Long Tịch Bác phát hỏa, phắn đi mất. Long Tịch Bác rống một tiếng "Em dám!" Lúc này thật sự không ai đáp lại anh, Long Tịch Hiên cười lắc lắc đầu, trở về phòng của mình đi chữa bệnh.

Sau khi tắm xong, bọn họ chấp nhận đến phòng Long Tịch Bảo, vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy cô hoảng hốt cất thứ gì đó dưới gối, chột dạ nhìn bọn họ.

Nhíu nhíu mày kiếm, Long Tịch Bác lên giường, ngủ bên phải cô, Long Tịch Hiên cũng nằm xuống bên trái, Long Tịch Bảo ngoan ngoãn nằm xuống, đắp kín mền, híp mắt

"Lấy ra" Long Tịch Bác nhàn nhạt lên tiếng, Long Tịch Bảo híp mắt, không trả lời.

"Bảo Bảo, ngủ rồi sao?" Long Tịch Hiên cười hỏi, còn không có phản ứng, vì vậy Long Tịch Bác trực tiếp đưa tay đến dưới gối, rút ra một quyển sách.


Long Tịch Bảo kêu lên muốn ngăn cản cũng đã không kịp rồi sắc mặt Long Tịch Bác không tốt nhìn sách trong tay

Chỉ thấy trên cuốn sách có ghi《bí mật không thể không nói》, sau đó là một bộ mập mờ cực kỳ ‘mỹ nam đồ’. Long Tịch Bảo nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi mà nói "Cơn ghiền tái phát, em sai rồi, lần sau không dám."

Long Tịch Bác vứt quyển sách trên tay, "Sẽ cho em một cơ hội, lần sau tái phạm, trực tiếp bắt đến ‘chỗ cai nghiện ’."

Long Tịch Bảo vội vàng cảm, gật đầu, cười lên. Chủ động hôn anh và Long Tịch Hiên một cái, nói tiếng ngủ ngon rồi tự nhiên buồn ngủ.

Trong đêm cô trái lật người mò mò Long Tịch Hiên, bên phải lật người mài mài Long Tịch Bác, một lát đưa tay đặt trên ngực của bọn anh, một lát nhấc chân gác lên bộ vị trọng điểm của hai người

cả đêm này nghĩ lại mà cả kinh, rốt cuộc trời đã sáng, bốn mắt của hai kẻ sinh đôi có thêm mấy quầng tối, bằng chứng như núi chứng thực tối hôm qua gặp được đãi ngộ phi nhân lần đầu tiên khát vọng ánh mặt trời chiếu sáng như vậy

Không ngoài dự liệu, ánh mặt trời vừa chiếu trên mặt Long Tịch Bảo thì cô liền tỉnh, đồng hồ sinh học của cô so với đồng hồ báo thức còn chính xác hơn, chỉ thấy cô chớp chớp cánh lông mi như quạt, mở hơi mắt, mơ hồ meo meo mấy tiếng, đưa tay dụi dụi con mắt, nói thầm "Ô trời đã sáng, mĩ nam của ta, mì ăn liền của ta." Không chút nào chú ý tới hai mỹ nam bên cạnh đã buồn bực đến hộc máu.


Mông lung một hồi, nhìn Long Tịch Bác và Long Tịch Hiên mắt to trợn mắt to, hồi lâu mới thở ra một câu: "Buổi sáng tốt lành, các anh là mỹ nam trời cao đưa cho em sao?" Vì vậy một câu danh ngôn lại lần nữa được nghiệm chứng.

Đó chính là ‘không thể nhịn được thì không cần nhịn nữa’, chỉ nghe cô một tiếng kêu thảm thiết thê lương, vì sáng sớm tươi sáng này mà mở màn.

Long Tịch Bảo nản lòng, nản chí gãi khẽ hai cục u trên đầu, mang theo ánh mắt tố cáo nhìn sinh đôi trước mắt ưu nhã uống cà phê, ăn bữa ăn sáng.

Long Tịch Hiên nhìn ánh mắt phức tạp của Long Tịch Bảo một chút, ôn nhu nói đến "Thế nào, bữa ăn sáng không hợp khẩu vị sao?"

"Không phải!" Giọng nói giận dữ.

"Vậy là em thế nào?" Long Tịch Hiên ôn nhu như cũ hỏi.

Thế nào, cô cũng muốn biết thế nào, sáng sớm bị hai anh đồng thời thưởng cho hai cú ‘nhất dương chỉ’, đánh đến nổi đỉnh đầu đáng thương của cô nổi lên hai cục u, cô cũng rất muốn hiểu rõ rốt cuộc là thế nào!

Long Tịch Bảo nhìn Long Tịch Hiên, bắt đầu tỏa ra không khí lạnh lẽo, hừ, người ta nhát gan, nhưng là người ta có mắt lớn, trừng chết anh.

Long Tịch Bác nhìn một chút Long Tịch Hiên nhìn chằm chằm người nào đó, cầm ly sữa tươi lên nhét vào trong tay cô, chỉ khạc ra một chữ "Uống."

Long Tịch Bảo giận dữ cầm sữa tươi ly từ từ nuốt, tốt xấu gì thì cô cô thật sự rất bực.


Không được!

Cô phải mạnh mẽ lên! Phái nữ không thể im lặng mãi! Nghĩ tới đây cô uống một hơi hết một ly sữa tươi lớn, nặng nề đem ly đặt lên bàn, phát ra một tiếng ‘Bang’, sau đó ‘Xoạch’ một cái đứng dậy, tay nhỏ bé chống cái bàn, khí phách oai phong hùng dũng hiên ngang hô to: "Tại sao vô duyên vô cớ kí đầu em?"

Long Tịch Bác cùng Long Tịch Hiên đồng thời cầm khăn ăn ưu nhã lau miệng, mỉm cười nhìn cô, không nói lời nào.

Một phút đã qua hai phút đã qua, khí thế của Long Tịch Bảo rất nhanh đã yếu đi, nhưng vẫn liều chết bày ra một bộ dạng: ‘nếu hôm nay các anh không cho em một lời giải thích, em sẽ đấu đến cùng’.

Long Tịch Bác khẽ giật giật chân, đứng dậy chỉ nghe ‘pằng’ một tiếng, người kia đã ngoan ngoãn ngồi trở lại trên ghế, chớp chớp mắt to, sử dụng ánh mắt nói cho anh biết, em chỉ nói giỡn, có thể để cho anh đánh là phúc khí đời trước em tu luyện được.

Long Tịch Hiên nhìn phản ứng của cô, không khỏi nhếch khóe miệng, tâm tình tốt vô cùng.

Chỉ thấy Long Tịch Bác mỉm cười, biểu tình ‘trẻ nhỏ dễ dạy’ nói: "Nói mớ thì không thể nói lung tung, ngủ không thể lộn xộn, nhớ, phải ngoan đấy" nói xong dùng khăn ăn lau vệt trắng trên miệng cô, rất rõ ràng là sữa tươi vừa uống còn sót lại, sau đó xoay người trở về phòng ngủ bù.

Long Tịch Hiên nhìn biểu tình cô ngốc lăng, đi tới giống như an ủi cún con, sờ sờ đầu của cô, thương tiếc mà nói: " Bảo Bảo đáng thương, anh thật thương em, Amen."

Sau đó tiêu sái xoay người, phiêu dật rời đi, còn lại một người Long Tịch Bảo ngồi trên ghế, đang tìm hiểu lời nói của Long Tịch Bác rốt cuộc có ý tứ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận