Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Một khúc xong, Long Tịch Bảo ngẩng đầu nhìn Doãn Thiên đang trầm tư, ánh mắt anh tràn đầy oán hận, không cam lòng, thậm chí còn có chút bi thương và cô đơn. Mím môi, Long Tịch Bảo mở miệng " anh Thiên."

Doãn Thiên phục hồi lại tinh thần, ánh mắt có chút mê mang nhìn Long Tịch Bảo cười nhẹ nhàng "Thế nào?"

"Em hát một bài cho anh nghe, anh phải nghiêm túc nghe đó nha." Long Tịch Bảo meo meo.

Doãn Thiên khẽ cười một cái, gật đầu.

Long Tịch Bảo vừa lấy tay nhẹ nhàng dao động trên dây đàn, vừa khẽ mở môi đỏ mọng:

Sói con sói con đói bụng

Đeo túi đồ ăn đến lớp học

Không sợ mặt trời nắng chói chang

Cũng không sợ ngọn gió kia đang thổi mạnh

Chỉ sợ ăn hết thức ăn thôi


Không có thức ăn sẽ đói chết

La la la la

Không có thức ăn sẽ đói chết

Sói con sói con đói bụng

Đeo túi đồ ăn đến lớp học

Tay trái cầm khoai tây chiên

Tay phải cầm kẹo sữa bò

Chỉ sợ cô giáo ghen tỵ mình

Tịch thu thức ăn vào bụng

La la la la

Tịch thu thức ăn vào bụng

Long Tịch Bảo dùng giọng đáng yêu của đứa bé hát bài này, Doãn Thiên bị cô làm cho dở khóc dở cười, thật sự là không hiểu cô lấy đâu ra nhiều bái hát quái dị như vậy, tầng tầng lớp lớp, trùng trùng điệp điệp.

Long Tịch Bảo chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, "Như thế nào, nghe cảm động sao? Dễ nghe sao? Khúc ca này mấy ai nghe được chứ, anh phải ghen tị với mình vì gặp phải tài nữ như em đi."

Doãn Thiên không nhịn được cười lớn, đứt quãng mà nói "Ha ha bài hát này hát là tiếng lòng của em à? Ha ha, sói con đói bụng, ha ha ha."

Long Tịch Bảo thành thực gật đầu một cái: "Không sai, bài hát này thuộc bản quyền của em, anh nghe rồi thì đừng truyền ra ngoài đấy, nếu không em kiện anh xâm phạm bản quyền."

"Yên tâm, dù có 1200 lá gan, anh tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài." Doãn Thiên cười vui vẻ.


Long Tịch Bảo nhìn nụ cười của anh, cũng cười theo.

Sau đó, cô lại đàn mấy thủ khúc, mà anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, trong lòng bao nhiêu tư vị khác nhau.

Long Tịch Bảo đàn đến mệt mỏi, tháo móng tay giả, ngồi trở lại trên ghế lấy kẹo sữa bò trên bàn ném vào trong miệng nhỏ nhắn, vừa ăn vừa nói: "Anh Thiên, gần đây em mới quen được một người bạn mới, chị ấy rất đẹp, tươi mát và thanh nhã giống như hoa bách hợp, lại yêu một người không yêu chị ấy, không, theo lời chị ấy thì phải là người đến cả mình cũng không yêu, chị nói cho em biết chị thích cây cát cánh, bởi vì cây cát cánh giống như chị ấy, anh biết tại sao không?"

Doãn Thiên lắc đầu một cái, nhẹ nói "Không biết."

"Bởi vì cây cát cánh có ý nghĩa là tình yêu trong vô vọng, chị nói ý nghĩa của cây cát cánh tựa như tình yêu của chị, vô luận làm cái gì, đối phương đều không để ý, không muốn nhìn." Long Tịch Bảo vừa nói vừa lẳng lặng nhìn ánh mắt của Doãn Thiên, giống như đang tìm cái gì đó.

"Cho nên em thấy đáng thương cho cô ta?" Doãn Thiên giễu cợt giật giật khóe miệng, nhẹ giọng hỏi.

"Không, em bội phục chị ấy." Long Tịch Bảo khẽ cười, lắc đầu một cái.

"Ồ! Tại sao?"

"Không phải ai cũng có thể dũng cảm đối mặt với chính mình, có nhiều người, biết rất rõ ràng mình yêu ai, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó nên trốn tránh, phủ nhận, cho nên em bội phục chị ấy." Long Tịch Bảo nhẹ nhàng nói.

"Bảo Nhi, em cũng biết, trên thế giới này, không phải là người nào bỏ ra bao nhiêu thứ thì người kia sẽ hồi báo tất cả. Đặc biệt là tình yêu, nếu như anh là em, anh sẽ khuyên người bạn này, nếu biết là yêu vô vọng, đừng ngu ngơ chờ đợi, như vậy chỉ làm mình bị thương mà thôi." Doãn Thiên nhìn Long Tịch Bảo, lại nói.

"Anh Thiên, anh có yêu người nào chưa?" Long Tịch Bảo cười hỏi.


"Không có." Doãn Thiên thành thực lắc đầu: "Thậm chí anh không biết yêu là gì."

"Vậy thì đúng rồi, bởi vì anh không yêu, cho nên anh không thể hiểu rõ cái loại thống khổ đó thế nào, cho nên anh mới có thể nói như vậy, anh Thiên, anh có biết khi em nghe thấy chị ấy nói về chàng trai kia, điều em nghĩ đến đầu tiên là gì không?" Long Tịch Bảo khẽ cười hỏi.

"Là cái gì?"

"Là một người."

"Hả? Người nào?"

"Là anh, một người ngay cả bản thân mình đều không yêu."

Doãn Thiên nhìn Long Tịch Bảo, không nói.

"Em rất hi vọng chàng trai trong miệng chị ấy là anh, bởi vì, nếu như có người chỉ yên lặng chờ đợi bên cạnh anh, cô gái chỉ cầu anh quay đầu lại liếc mắt nhìn, tất cả không cam lòng, tất cả oán hận, tất cả bi thương của anh chị ấy đều sẽ gánh chịu cùng. Anh Thiên, thêm một người không phải là chuyện đáng sợ, đáng sợ nhất là chỉ là anh không muốn mà thôi, đồng ý với em, nếu như sau này bên cạnh anh cũng xuất hiện một nữ cô gái như vậy, anh sẽ yêu thương cô gái ấy, bởi vì, cô ấy sẽ là hạnh phúc cả đời anh."

Long Tịch Bảo nghiêm túc nói xong, mắt to chăm chú nhìn chằm chằm mắt Doãn Thiên, trong mắt đen sâu không thấy đáy, nhìn thấy gương mặt của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận