Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Tịch Bảo sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh, không biết nên nói gì… anh nói trực tiếp cái vấn đề kia quá… còn có… giọng điệu như vậy là sao… trời ạ… cứ giống như giọng điệu của tiểu thụ với tiểu công nói chuyện với nhau…

Tiểu công: Hôm nay em vui vẻ chứ? Tiểu thụ: không vui vẻ, em không hề có cảm giác vui vẻ! Tiểu công: ở chung với anh cũng chưa có cảm giác vui vẻ sao? Được, hôm nay anh liền làm em vui vẻ mới thôi! Tiểu thụ: aaa, đừng như vậy… (bạn này nhiễm đam mỹ quá xá rồi)

Oh, My, God, thật là không chịu nổi, máu mũi sắp phun ra rồi… hình ảnh sắc dục YY hiện lên rồi… hai người đó, một người giống Long Tịch Bác – là đại công bá đạo, người kia lại giống Doãn Thiên Tứ – mỹ nam quyến rũ… ôi mẹ ơi… thật là kích tình quá đi mất…

“Bảo Nhi?” Doãn Thiên Tứ nhìn nụ cười trên mặt Long Tịch Bảo bất chợt rùng mình, nhẹ kêu cô.

“Vâng… a, chuyện gì vậy anh?” “Nữ lưu manh” phục hồi lại tinh thần, trên môi cô đọng lại nụ cười bí ẩn.

“Em đang suy nghĩ cái gì?” Doãn Thiên Tứ nhíu nhíu mày thấp giọng hỏi, nhìn bộ dạng của cô cũng đoán được cô đang ngĩ gì… haiz, thật là tức chết anh… vì sao cô có khuynh hướng suy nghĩ về vấn đề này không được bình thường…


Long Tịch Bảo vội vàng nuốt nước miếng, sau đó lúc lắc bàn tay bé nhỏ chê cười nói “Anh yên tâm, em tuyệt đối không có so sánh anh với tiểu thụ như anh nghĩ đâu”.

“Bốp” một tiếng… đúng vậy… người nào đó bị đập vào đầu sưng một cục (đầu LTB: này, tôi chọc giận cô cái gì mà cốc tôi? Tại sao tôi luôn bị đánh??!!(#`’^%) lời tác giả: ngại quá, bởi vì đánh cô là thuận tay nhất, bởi vậy cô cần phải nhẫn nại một chút, ai bảo cô là nơi cao nhất trên người cơ chứ ~(@^_^@)~ đầu LTB: (ㄒoㄒ) vô nhân tính!!! Tại sao cô lại để tôi ở đó chịu thống khổ như vậy ).

“Hu hu… bạo lực… bạo lực là không tốt… ” Long Tịch Bảo giơ tay lên ôm đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn meo meo phàn nàn.

Cô đã không trách anh phát ra loại âm thanh nghe ái muội mê hoặc cô thì thôi, ngược lại anh lại còn đánh đầu cô.

Doãn Thiên Tứ nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, thừa lúc cô còn chưa kịp phản ứng, liền lôi cô vào trong lòng mình ôm thật chặt.

“Này… anh Thiên” Long Tịch Bảo không biết phải làm sao.

“Bảo Nhi, để anh làm “chủ nuôi” của em có được hay không? Anh nhất định sẽ đối với em thật tốt, sẽ luôn yêu thương em, chìu chuộng em, nấu cơm cho em ăn, nói chung là em muốn gì anh đều làm cho em” Doãn Thiên Tứ ôn tồn nói, anh không muốn cho cặp sinh đôi kia như ý nguyện… anh muốn cướp cô từ tay bọn họ… Nhưng có phải hay không chỉ vì nguyên nhân này… có lẽ cũng chỉ mình tim của anh mới xác định được.

Long Tịch Bảo sửng sốt… suy nghĩ đầu tiên của cô là… đừng ép cô… cặp sinh đôi cũng đã từng nói sẽ thương cô, sẽ cưng chìu cô, kết quả không phải cũng là luôn ức hiếp cô hay sao… lại còn cấm đoán cô… còn là cả ngày lẫn đêm đều dùng ánh mắt uy hiếp cô… cô sao không thấy được, đàn ông toàn đều dùng lời ngon ngọt để lừa dối!... (tác giả: nói thật đúng, nếu có thể tin lời đàn ông thì heo nái cũng trèo được lên cây! (^o^/. Tác giả: rất tốt, phần thưởng cho bạn chính là sắp được thất thân lần đầu tiên… o(≧v≦)o Long Tịch Bảo leo ra (‵o′) cô nói rồi đó nha )

“Ách… anh đùa với em sao?” Ai đó đang trong tình huống sợ hãi lên tiếng.

“Em nghĩ thế nào? Anh mà lại nói đùa với em sao?” Doãn Thiên Tứ có chút không vui mà nói.

Long Tịch Bảo thật muốn ngất đi… Doãn Thiên Tứ rất tốt, thật ra anh rất giống cặp sinh đôi, phúc hắc, bá đạo, uy quyền, lại còn thông minh, nhưng cho dù giống hơn nữa… thì anh cũng không phải cặp sinh đôi. Hơn nữa… lời này nói ra cũng giống vở kịch lúc trước của cặp sinh đôi mà thôi. Nghĩ đến đây, Long Tịch Bảo trong lòng bớt bất ổn hơn, cô nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của anh, nhìn anh nói ra từng chữ một “Thật xin lỗi anh Thiên, nếu như anh thật sự nghiêm túc, em đành phải xin lỗi thôi, trong lòng em đã có người em yêu rồi, hơn nữa là yêu rất sâu đậm… cho nên thật xin lỗi anh, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè”.


Doãn Thiên Tứ chỉ lẳng lặng nhìn Long Tịch Bảo, không nói một câu, không hiểu trong lòng thất vọng cùng tức giận rốt cuộc là vì không cam tâm bại dưới tay cặp sinh đôi hay là vì nàng cự tuyệt khiến anh khổ sở.

Long Tịch Bảo nhón chân lên ôm lấy Doãn Thiên Tứ, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói "Sinh nhật vui vẻ, em phải đi, hẹn gặp lại."

Sau đó xoay người đi ra khỏi nhà…

Doãn Thiên Tứ nhìn theo bóng lưng của cô… trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt, nếu kế hoạch này không được… vậy thì lại tiến hành kế hoạch thứ hai… Long Tịch Bảo, bất luận tình cảm của anh đối với em như thế nào đi nữa… nếu không đạt được… anh sẽ hủy diệt nó đi… là do em ép anh thôi…

Doãn Thiên Tứ nhìn theo bóng lung cô, lộ ra một vẻ tươi cười gian xảo, nếu kế hoạch này không được, vậy thì tiến hành kế hoach hai thôi.

Lên xe, Long Tịch Bảo có chút sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, bảo trì trầm mặc không lên tiếng…

Phượng Lăng nhìn Long Tịch Bảo, có chút không quen khi cô im lặng như vậy, lên tiếng hỏi “Bảo Bảo, em sao vậy?”.


Long Tịch Bảo quay lại nhìn cô, meo meo lên tiếng “Chị Lăng, chị có từng gặp phải loại người mà chị biết rõ anh ta đến gần chị là có mục đích, biết rõ anh ta lừa dối chị rất nhiều chuyện, nhưng chị vẫn không nhịn được đối xử tốt với anh ta, chỉ vì anh ta có một cặp mắt tịch mịch ưu buồn rất đẹp”.

Phượng Lăng suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu một cái.

Long Tịch Bảo thở dài, tiếp tục meo meo nói "Em lại biết một người như vậy, em hiểu biết rõ anh ta từng có quá khứ đau buồn, anh ta có hận thù, lòng em lại yêu thích đôi mắt ưu buồn ấy của anh ta, em muốn đưa anh ta ra khỏi bóng ma của quá khứ, nhưng mà em lại không có khả năng giúp anh ta.".

"Tại sao?" Phượng Lăng nghi ngờ hỏi.

"Bởi vì anh ta sẽ làm tổn thương tới người mà em yêu quý… " Long Tịch Bảo vừa thở dài vừa nói.

Phượng Lăng không biết nên nói gì, hai người lại tiếp tục bảo trì trầm mặt bên trong xe như trước, nhanh chóng lái xe về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận