Doãn Thiên Tứ nhìn thấy động tác né tránh của cô, không khỏi lộ ra nụ cười tàn nhẫn, Long Tịch Bảo, đây là do em lựa chọn, em đừng trách anh vô tình.
“Bảo Bảo, thế nào? Em không phải nói bọn họ chẳng qua chỉ là anh trai của em thôi sao? Đừng sợ, em với anh đều là tình nguyện, bọn họ không có quyền làm tổn thương em”. Câu nói như lời trấn an cô...nhưng thật ra lời đó lại đưa cô vào chỗ chết.
Long Tịch Bảo đau lòng không nói một câu ngước lên nhìn Doãn Thiên Tứ, anh Thiên, cuối cùng...vẫn là anh đang lợi dụng em.
“Chẳng qua chỉ là anh trai thôi sao? Hai bên tình nguyện? Thật vậy sao?” Long Tịch Bác ôn nhu hỏi, mắt ưng chăm chú nhìn vào khuôn mặt yếu ớt của Long Tịch Bảo. Lý trí cùng thông minh của anh đã bị tức giận che mờ mất, chỉ còn lửa giận cháy bừng...làm đau tim anh, bộc phát ra ngoài.
Long Tịch Bảo chỉ lẳng lặng nhìn anh không nói lời nào, anh Bác, cầu xin anh, xin anh tin tưỡng em, nhiều năm như vậy không lẽ anh không hiểu rõ em hay sao, anh Bác...cầu xin anh.
Long Tịch Bác không đợi Long Tịch Bảo giải thích, đang muốn bộc phát thì Long Tịch Hiên đi tới, ôm lấy Long Tịch Bảo, nhìn Doãn Thiên Tứ nói “Doãn tiên sinh, Bảo Bảo là người nhà Long gia, tôi không hy vọng anh dây dưa với em ấy, tốt nhất anh nên tự giải quyết vấn đề này cho tốt”. Nói xong anh ôm Long Tịch Bảo xoay người đi ra ngoài, Long Tịch Bác phẫn nộ nhìn Doãn Thiên Tứ rồi nhanh chóng đi theo.
Căn phòng vốn “náo nhiệt” của Doãn Thiên Tứ giờ này chỉ còn lại mình anh, anh vô thức ngồi trên giường lớn, nhớ lại ánh mắt bi thống kia của Long Tịch Bảo, cô cứ như vậy bị bọn họ mang đi...bọn họ có khi nào sẽ làm tổn thương cô hay không...Bảo Nhi...anh rốt cuộc đối với em là gì...anh đã cho em cơ hội, tại sao lại không chọn anh...tại sao!!!!
Nghĩ đến đây, Doãn Thiên Tứ hất tung mọi thứ xung quanh xuống đất...anh cũng không vì nhìn thấy cặp sinh đôi đâu khổ mà vui mừng, hiện giờ anh chỉ nghĩ tới ánh mắt bi thương của cô nhìn anh mà thống khổ...
Long Tịch Bảo không nói một câu bị long Tịch Hiên ôm lên xe, không khí lạnh lẽo bao trùm, cô cũng không dám hô hấp lớn tiếng. Lúc nãy bọn họ vừa mới mất khống chế mà bóp cổ cô, xem ra lần này cô chết chắc.
Anh Hiên vừa rồi thiếu chút nữa bóp chết cô thì cô liền nhìn ra được bọn họ thật rất tức giận. Cô không sợ bị phạt, cũng không sợ chết, cô là đang thương xót chính bản thân mình, lần đầu tiên giữ gìn bao năm lại bị hồ đồ mà mất đi. Cô bị người khác lợi dụng, mà cũng còn ngây thơ cho rằng mình có thể cứu vớt nhân thế như thánh nữ Maria? Đối với hôm qua...cô một chút cũng không nhớ được, duy nhất chỉ nhớ cô đã giúp Doãn Thiên Tứ xoa huyệt thái dương...sau đó liền ngất đi...Cô thật ngu ngốc, không để ý đến bình rượu kia có vấn đề...như vậy xem ra là có người trong ứng ngoại hợp với anh ta. Anh ta quá thận trọng, thông minh đến nỗi tính từng bước đi của cô được hay sao? Hay là do cô quá dễ dàng bị người khác nhìn thấu? Anh Thiên...tình cảm của anh với em...một chút anh cũng không để ý hay sao?
Thời gian trầm mặc trôi qua nhanh chóng, bọn họ đã trở về Long gia.
“Cút ra ngoài, tất cả cút hết ra ngoài” Long Tịch Bác hướng về phòng người giúp việc hét lớn, dọa cho mọi người đều sợ chạy trốn...Thật là khủng khiếp, Long gia muốn động đất luôn rồi.
Đợi đến lúc mọi người đều đi ra, Long Tịch Bác bắt lấy Long Tịch Bảo từ ngực Long Tịch Hiên kéo ra, không chút thương tiếc giật tóc của cô lạnh giọng hỏi đến “Ngươi nửa đêm chạy ra ngoài chính là để đến với hắn sao?”
Long Tịch Bảo nghe xong thương tâm nhìn anh, vốn định giải thích nhưng tất cả đều nuốt lại vào bụng, chỉ biết nhìn hắn.
“Mau nói, tại sao không nói lời nào? Ngươi trả lời cho ta, ngươi cứ đê tiện như vậy lừa gạt bọn ta?” Long Tịch Bác tức giận không biết lựa lời nói.
Long Tịch Bảo kéo khóe miệng, khẽ cười nói “Ta chính là hèn như vây!” Cô còn có thể nói gì sao, cô vừa là công cụ trả thù của người khác, vừa phải chịu đựng để hắn phát tác lửa giận. Hắn hoàn toàn quên mất thường ngày cô luôn để ý đến hắn, hằng ngày đều cùng nhau có nhiều kỉ niệm ngọt ngào, là bọn họ cố chấp từ chối nghe cô giải thích...Cô đã không còn tấm thân trong trắng rồi không phải sao? Cô cùng bọn họ đã là không thể như lúc trước nữa.
“Tốt! Rất tốt, ngươi muốn được đàn ông làm dịu cơn khát, ta sẽ thành toàn cho ngươi” Long Tịch Bác tức giận đến đỏ mắt nắm tóc cô kéo đi. Long Tịch Bảo quật cường không kêu đau, cũng không rơi lệ, chỉ lẳng lặng nhìn cặp sinh đôi...Mà Long Tịch Hiên chẳng qua chỉ nhìn cô một cái rồi xoay người tránh ra khỏi tầm mắt của cô...thế giới của cô...giờ là một mảng bóng tối.
Long Tịch Bác nắm tóc Long Tịch Bảo kéo vào phòng khách, khóa trái cửa lại, giật tấm chăn mỏng trên người cô ra, thô bạo ném cô lên giường. Long Tịch Bảo bị ném mạnh chưa kịp phản ứng liền bị Long Tịch Bác đè ở phía dưới, cô có chút sợ hãi kêu lên “Anh vì sao dẫn em tới đây, anh muốn làm gì…”.
Long Tịch Bác cười lạnh, tàn nhẫn nói “Một nam một nữ trong cùng một gian phòng, muốn làm gì chẳng lẽ cô không biết? Liền là làm giống cô cùng tên Doãn Thiên Tứ tối qua đi. Cô yên tâm công phu trên giường của ta không thua kém hắn đâu, còn về phần tại sao muốn ở phòng khách...là vì tôi không muốn làm dơ giường của mình”.
Long Tịch Bảo không nhịn được mắt đỏ lên, thương tâm nhìn nam nhân lãnh khốc trước mặt, đây không phải là anh Bác của cô...
Long Tịch Bác cười lạnh lau nước mắt đang chảy xuống của cô, ôn nhu nói “Bảo bối, đừng khóc, tin tưởng ta, ta sẽ thỏa mãn thân thể hạ tiện của em”. Nói xong liền hung hăng cuối đầu cắn môi của cô, tàn bạo hút, bàn tay thô lỗ đặt trên đôi gò bồng đầy vết hôn của cô, dùng sức xoa nắn...
“Đừng mà...không...không cần” Long Tịch Bảo dùng dằng, nước mắt càng chảy dữ dội hơn, anh Bác không nên đối với cô như vậy...KHÔNG ĐƯỢC...