Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

"Anh Bác, lát nữa anh đi với người ta tới phòng súng có được không?" Ăn bữa sáng do Long Tịch Bác đút cho, Long Tịch Bảo meo meo nói.

"Phòng súng? Em muốn làm gì?" Long Tịch Bác uống một hớp cà phê.

"Muốn chọn một khẩu súng, sau đó tập bắn một chút, người ta rất lâu rồi không luyện tập." Long Tịch Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

"Không luyện thì không luyện, em biết thuật phòng thân là được rồi, có thể bắn súng hay không đều không quan trọng, dù sao em ở đây bên tụi anh, tụi anh đều sẽ bảo vệ em." Long Tịch Bác nhẹ nhàng nhéo gương mặt của cô, lại đút một miếng salad vào trong miệng cô.

Long Tịch Bảo nhai salad trong miệng, không nghe theo mà nói.

"Không nha, hiện tại bỏ phí, vậy khổ cực trước kia không phải đều uổng phí sao, em không nha, em muốn đi… phải đi."

"Đi.. đi.. đi, ăn sáng xong rồi đi, đừng lộn xộn." Long Tịch Bác bất đắc dĩ nhìn Long Tịch Hiên một cái, rồi đồng ý.

"Hì hì, anh Bác tốt nhất." Long Tịch Bảo cười đùa hôn lên gương mặt tuấn tú của Long Tịch Bác một cái thật kêu.

"Nha đầu chết tiệt kia, toàn là dầu mỡ." Long Tịch Bác buồn cười vỗ nhẹ mông cô một cái.

"Để cho da anh ẩm ướt một chút, như vậy làn da của anh mới có thể bóng loáng, non mềm giống em nha."

Long Tịch Bảo rất không biết xấu hổ mà khoe khoang.


Cặp sinh đôi nghe vậy không khỏi cười khẽ một tiếng… thật là phục cô…

Phòng súng…

"Đây là ‘Desert Eagle’" Long Tịch Bảo giống như phát hiện ra vùng đất mới cầm một khẩu súng ngắn kích cỡ không lớn, thoạt nhìn rất khốc hô to. ‘Desert Eagle’ có danh xưng ‘đại bác bỏ túi’ trong các loại súng ngắn, uy lực của nó lớn đến mức có thể đánh ngã con nai nặng nửa tấn ở ngoài 200 mét, người bị nó bắn trúng chỗ hiểm tuyệt không còn hi vọng sống sót.

"Em hưng phấn như vậy làm gì." Long Tịch Hiên dịu dàng sờ sờ tóc cô.

"Em muốn cái này, em muốn cái này." Long Tịch Bảo meo meo nói.

"Cái này không được." Long Tịch Bác lấy đi khẩu ‘Desert Eagle’ trên tay cô.

"Tại sao, cũng không phải chỉ có duy nhất một khẩu súng này, đừng keo kiệt như vậy mà, anh Bác " Long Tịch Bảo mân mê cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, có chút không vui.

"Không phải là anh keo kiệt, là khẩu súng này không thích hợp cho em dùng." Long Tịch Bác trả khẩu súng về chỗ cũ.

"Tại sao nha?" Long Tịch Bảo lôi kéo ống tay áo của anh meo meo kêu lên.

"Khẩu súng này uy lực rất lớn, nhưng mà lực phản chấn còn lớn hơn, lớn tới mức có thể làm gãy xương cánh tay, rất ít người sẽ dùng để luyện súng." Long Tịch Bác kiên nhẫn giải thích.

"Nhưng em từ nhỏ luyện võ, không giống như vậy nha!" Long Tịch Bảo không thuận theo dậm chân.

"Không được, tuyệt đối không được." Long Tịch Bác kiên quyết nói.

"Nhưng mọi người đều nói khẩu súng này uy lực rất lớn, lực sát thương rất mạnh, em cũng muốn xem thử một chút thôi." Long Tịch Bảo đã có chút hồng vành mắt.

"Không được, em khóc cũng vô dụng." Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, nhìn cô.

"Bảo Bảo, súng này cũng không thực dụng, lúc nó mới được ra tạo ra vốn định cấp cho bộ đội đặc chủng sử dụng. Kết quả chẳng những bộ đội đặc chủng, mà ngay cả cảnh sát cũng không muốn dùng loại súng ngắn có sức giật lớn đến mức biến thái, đạn ít đến đáng thương, uy lực mạnh đến nhàm chán như vậy. Nghe lời, có được không?" Long Tịch Hiên dịu dàng nói.

Long Tịch Bảo chép miệng, khẽ gật đầu một cái.

Long Tịch Hiên khẽ cười sờ sờ gương mặt của cô, mang theo cô đi tới một dãy giá súng khác trước mặt, cầm lên một khẩu súng lục rất xinh xắn: "Khẩu súng này là súng lục cỡ nhỏ kiểu mới do công ty súng ống Bal Harbour của Mĩ gần đây mới sản xuất ra, cả khẩu súng chỉ dài có 132mm, cao 94mm, nặng 0.36kg, là khẩu súng lục nhỏ xứng với tên thật, hơn nữa được xưng là khẩu súng lục nhỏ nhất bắn ra đạn súng lục 9mm tiêu chuẩn, có lực sát thương, hơn nữa sức giật nhỏ, thích hợp cho em dùng."

"Rất ‘bỏ túi’, rất ‘đáng yêu’" Long Tịch Bảo không hứng thú lắm mà nói.


"Em chỉ là lấy ra luyện súng mà thôi, muốn súng uy lực lớn như vậy làm gì." Long Tịch Bác cầm lên một khẩu súng khác, lau một cái rồi nhẹ giọng nói .

"Đừng xem thường nó nhỏ, loại súng mi-ni này đại đa số đều là vũ khí sát thủ dùng, dĩ nhiên bọn họ còn có thể cải tiến qua, nhưng loại súng này đều có cùng đặc điểm, chính là có thể bí mật mang theo được, giết người ở vô hình." Long Tịch Hiên vừa nói vừa đem súng trên tay giao cho Long Tịch Bảo, cưng chìu sờ sờ đầu của cô.

Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút, nói như vậy, vẫn là khẩu súng này đối với cô mà nói thực dụng hơn nhiều, liền chọn nó.

"Vậy em sẽ lấy cái này, cám ơn anh Hiên." Long Tịch Bảo vui vẻ hôn một cái lên gương mặt tuấn tú của Long Tịch Hiên, hưng phấn chạy tới phòng tập bắn.

Một giờ sau, Long Tịch Bảo cầm mắt kính màu vàng, cực kỳ hào hứng nhào vào trong ngực Long Tịch Bác, vui vẻ hỏi: "Anh Bác, như thế nào như thế nào?"

"Không tệ, tất cả đều ngay giữa hồng tâm, giết người không thành vấn đề." Long Tịch Bác tâm tình không tệ khích lệ nói, tiểu gia hỏa mặc dù nghịch ngợm gây sự, tùy hứng lại thích khóc, nhưng mà thực sự chưa từng gây ra chuyện xấu, điểm này khiến anh rất hài lòng.

"Vậy em có thể bảo vệ các anh sao?" Long Tịch Bảo mong đợi nhìn anh.

Long Tịch Bác sửng sốt một chút, cười nói: "Sự thật chứng minh, em đã có thể rồi."

Long Tịch Bảo vui vẻ ở trong lòng anh vừa cười lại nhảy, sau đó nhào vào trong ngực Long Tịch Hiên, cọ tới cọ lui.

"Anh Hiên, anh có nghe thấy không, anh Bác nói em có thể bảo vệ các anh rồi."

Long Tịch Hiên cười ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: "Anh nghe thấy, bảo bối em thật giỏi."

Long Tịch Bảo vui vẻ cười híp mắt to, meo meo nói: "Em muốn ăn kem ly!"

"Được, vậy đem súng trả về trước đã." Long Tịch Hiên ôm cô rồi đi ra ngoài.


"Không nha, em muốn giữ lại khẩu súng này, ngày mai còn phải tới luyện." Long Tịch Bảo giữ chặt khẩu súng trong tay.

"Không được, quá nguy hiểm." Long Tịch Bác nói.

"Em mặc kệ nha, em muốn em muốn em nhất định muốn, các anh không cho em... em liền đi trộm ‘Desert Eagle’ tới chơi."

Long Tịch Bảo không thuận theo kêu lên.

"Được.. được…, cho em cho em, nhưng mà nhất định phải cẩn thận biết không?"

Long Tịch Hiên trấn an nói, cho cô một khẩu súng phòng thân cũng tốt, mặc dù cô luôn ở bên cạnh bọn họ, nhưng nơi này là nước Mĩ… chuyện gì cũng có thể xảy ra.

"Hiên!" Long Tịch Bác không đồng ý nhẹ giọng kêu tên em trai.

"Ư! Anh Hiên, anh thật là người tốt khéo hiểu lòng người, thông tình đạt lý, hiền lương thục đức, em yêu anh cả đời."

Long Tịch Bảo ôm cổ của Long Tịch Hiên hôn mấy cái lên mặt anh…

Long Tịch Bác đưa ngón tay thon dài búng một cái lên trán của Long Tịch Bảo, bất đắc dĩ nói: "vậy đây lần duy nhất, không cho phép ăn vạ nữa"

"Yes, sir" Long Tịch Bảo nghịch ngợm chào một cái, lại chọc cho cặp sinh đôi phải bật cười…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận