Cục Cưng Có Chiêu


Thẩm Hạ Lan ngoảnh đầu nhìn hai người già đã nuôi nấng dạy dỗ cô, cô thật sự rất muốn giữ lại những điều tốt đẹp của trước kia, đáng tiếc bọn họ không cho cô cơ hội này.

“Con nhớ tình nghĩa giữa con và hai người, đã bị 30 tỷ mua đứt rồi không phải sao?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến sắc mặt của mẹ Thẩm có hơi trắng bệch.

“Ngài nếu như thích quỳ, vậy thì cứ quỳ đi.

Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho Thẩm Niệm Niệm, cô ta không những muốn đâm chết con, trên người cô ta khả năng còn có chuyện khác.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, trực tiếp lên xe đi mất.

Ba mẹ Thẩm thế nào cũng không ngờ Thẩm Hạ Lan sẽ như vậy, không khỏi ở đằng sau mắng Thẩm Hạ Lan là đồ vô ơn các kiểu.

Bị người thân mình từng yêu nhất mắng chửi, trong lòng Thẩm Hạ Lan rất không dễ chịu, nhưng nghĩ đến chuyện cô lát nữa phải đi làm, cô lại chỉ có thể vực dậy tinh thần.


Thẩm Hạ Lan mang những tài liệu đó đến trung tâm xét duyệt, dựa vào số điện thoại mà Tiêu Niệm Vi cho tìm được người phụ trách kia.

Đây là một người trung niên khoảng hơn 50 tuổi, vừa nhìn là biết người thường xuyên ngồi văn phòng, có điều đối với việc Thẩm Hạ Lan đên ngược lại rất nhiệt tình.

“Cô Thẩm?”
“Trưởng phòng Hứa, làm phiền ông rồi.”
Thẩm Hạ Lan vội nhoẻn cười.

Trưởng phòng Hứa bảo Thẩm Hạ Lan vào văn phòng, cũng không có nói gì khác, bảo cô lấy ra tài liệu đã chuẩn bị, sau khi xem qua thì nói: “Chuyện này không có vấn đề gì quá lớn, trên cơ bản lập tức thì có thể qua xét duyệt, có điều vốn đăng ký của các cô tốt nhất là nhiều hơn một ít, dù sao giới giải trí mà, nơi xài lắm tiền, tóm lại tiền vốn phải nhiều hơn một ít mới có thể đăng ký được.”
Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, có điều vẫn cười rồi nói: “Trưởng phòng Hứa, ông xem chúng tôi bây giờ đăng ký bao nhiêu vốn thì thích hợp?”
“60 tỷ.

Con số tầm này là được rồi.

Chỉ cần tiền vốn đến, bên tôi lập tức xét duyệt.”
Lời của trưởng phòng Hứa khiến Thẩm Hạ Lan có hơi khựng lại, có điều vẫn mỉm cười nói được.

Khi cô rời khỏi trung tâm xét duyệt ít nhiều có hơi khó xử.

Vốn đăng ký 60 tỷ, cô thật sự không lấy ra được.

Phải làm sao đây?
Thẩm Hạ Lan nhìn thống kế tài sản của mình, sau đó gọi điện cho Lam Thần.


“Tôi nhớ dưới tên tôi có một chiếc xe.”
“Phải, bà chủ muốn từ Hải Thành lái qua đây sao?”
Lam Thần tưởng Thẩm Hạ Lan muốn dùng xe, không khỏi hỏi một câu.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Không cần, liên hệ với người ta bán xe đi, chắc có thể được hơn tỷ, sau đó trang sức của tôi cũng không ít, xem thử tiệm cầm đồ, có thể cầm được không?”
Cả người Lam Thần ngây ra.

“Cô cần tiền sao?”
“Phải, công ty điện ảnh và truyền thông cần vốn đăng ký 60 tỷ, bên tôi còn thiếu một ít.”
Thẩm Hạ Lan cũng không có giấu Lam Thần.

Lam Thần vội nói: “Tôi có không đến 3 tỷ, cô nếu như cần…”
“Không cần, tiền của anh là dùng để chăm ba mẹ nhà họ Phương, điểm này là lời hứa của anh đối với Phương Đình, tôi sẽ không động vào… Với lại, 3 tỷ cũng không làm được cái gì, như muối bỏ bể, vẫn là nghe tôi, làm theo lời tôi nói.

Mấy năm này tôi cũng không quá muốn tham gia tiệc tùng quan trọng gì, số trang sức đó cái gì cũng không dùng tới, trước tiên mang đi cầm, về sau kiếm được tiền rồi thì chuộc về, như nhau.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Thần không có lời để đáp lại.


Sau khi cúp máy, Thẩm Hạ Lan một mình ngồi trên ghế của công viên, nhìn những người già này rèn luyện cơ thể, không biết sao, vậy mà cảm thấy có chút bình yên.

“Ài, nghe nói gì chưa? Bên sông Hải Đông trục vớt được một thi thể của nữ, cũng không biết là con cái của nhà ai, quá đáng thương rồi.”
“Phải đó, nghe nói trên người còn buộc đá, đoán chắc là bị mưu sát.”
Hai bà lão khi đi qua bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng bàn luận.

Thẩm Hạ Lan nhíu mày.

Xảy ra án mạng rồi sao?
Xã hội bây giờ thật sự là rất không thái bình rồi.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy vẫn là về nhà thì tốt hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận