Cục Cưng Có Chiêu


Lam Tử Thất lại xua xua tay như chẳng có gì: “Cậu có tài nguyên có thể dùng.”
“Tớ và Diệp Ân Tuấn sắp ly hôn rồi, tớ không muốn chuyện gì cũng dựa vào anh ấy.”
“Vậy thì tìm chồng của Tiêu Niệm Vi.”
Lời của Lam Tử Thất khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững người.

“Có ý gì?”
“Thế lực của cậu Lương ở đây rất lớn, cậu không muốn tìm Diệp Ân Tuấn cũng không sao, cậu có thể bảo Niệm Vi thổi gió bên gối.

Với lại, Niệm Vi cũng là cổ đông của công ty điện ảnh và truyền thông, cô ấy không nên bỏ chút sức sao? Công ty của cậu bây giờ muốn dựa vào chính mình căn bản không làm được.

Nước của giới giải trí rất sâu, không có chỗ dựa và bối cảnh, ai dám đến công ty của cậu ký hợp đồng chứ? Bây giờ là xã hội nhìn mối quan hệ.

Không có mối quan hệ, cậu cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng vô dụng.

Huống chi nhà soạn nhạc Giang Sơn cũng là đang có tiếng trong giới, tớ tuy không dám nói album của tớ có thể mở đường cho công ty điện ảnh và truyền thông của cậu, nhưng tóm lại mạnh hơn là im ỉm không có động tĩnh gì.”
Nghe thấy Lam Tử Thất nói như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng phản ứng lại.

Cũng phải, không nhắc đến ân oán cá nhân với Diệp Ân Tuấn, có chỗ dựa lớn như vậy để dựa, cô việc gì không dùng?
“Được, tớ về sẽ bảo Triệu Tâm Hằng soạn một bản hợp đồng, chị em chúng ta tính rõ ràng, cậu đừng kêu tớ chiếm tiện nghi của cậu.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất bật cười.

“Cậu chiếm tiện nghi của tớ sao? Tớ chiếm tiện nghi của cậu còn tạm.

Đúng rồi, tớ còn có chuyện này cần cậu giúp.”
“Nói.”
“Thu âm buổi chiều có một người gảy đàn tranh có chuyện gấp không đến được, nhưng lịch thu âm của chúng tớ quay rất kín, bây giờ cũng không thể lập tức tìm được người gảy đàn tranh phù hợp, tớ đột nhiên nghĩ tới, đàn tranh của cậu từng thi cấp 8, như thế nào? Chiều đến giúp cứu trận đi.”
Nghe thấy chuyện Lam Tử Thất nói là chuyện này, Thẩm Hạ Lan đồng ý mà không thèm nghĩ ngợi.

“Được, cũng không phải là chuyện gì khó.”
“Biết cậu tốt nhất mà, đi, chúng ta đi xem khúc phổ.”
Lam Tử Thất nói làm là làm, kéo Thẩm Hạ Lan đi.

“Cậu không ăn sao?”
“Không ăn nữa, hôm nay thu âm có một cao thủ đến phối một bài, còn là nể mặt của nhà soạn nhạc Giang Sơn, tớ nếu như chậm trễ, người khác sẽ nói tớ người mới nhiều chuyện.

Lam Tử Thất vừa nói như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy cô ấy thật vất vả.

“Được, đi thôi!”
Thẩm Hạ Lan đứng dậy cùng Lam Tử Thất đến phòng thu âm ở tầng 5.

Phương Nguyên thế nào cũng không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ở phòng thu âm, anh ta không khỏi sững người.

Giang Sơn nhìn thấy Lam Tử Thất dẫn Thẩm Hạ Lan đi vào, không khỏi nhíu mày.

“Tử Thất, vị này là…”
“Ồ, nhà soạn nhạc, là như này, đây là Thẩm Hạ Lan bạn thân của tôi, cũng là người phụ trách của Điện ảnh và truyền thông Hoa Thịnh, người gảy đàn tranh của chúng ta không phải là chiều có việc không đến sao? Vừa hay trình độ đàn tranh của bạn thân tôi ở cấp 8, tôi nghĩ để cậu ấy đến giúp, bớt cho mọi người phải ra ngoài tìm người khác.”
Nghe Lam Tử Thất nói như vậy, Giang Sơn lúc này mới mở phào, sắc mặt cũng có hơi chuyển biến tốt.

“Là như vậy à, vậy tốt quá, Sếp Thẩm phải không? Hay là thử tấu một khúc?”
Giang Sơn là một người cẩn trọng.

Thẩm Hạ Lan gật đầu, đi tới trước đàn tranh, đeo móng giả vào.

Sau khi làm quen một chút, Thẩm Hạ Lan thuận tay gảy một khúc Phượng Cầu Hoàng.

Mắt của Giang Sơn lập tức sáng lên.

Phương Nguyên thế nào cũng không ngờ Thẩm Hạ Lan vậy mà biết gảy đàn tranh, hơn nữa nhìn dáng vẻ thiết tha khi cô gảy đàn tranh, mắt của anh ta trở nên càng dịu dàng.

“Hay! Sếp Thẩm thật là đa tài đa nghệ, gảy cổ tranh rất hay, có điều ngành này của chúng ta có quy tắc của ngành, Sếp Thẩm chắc là biết.

Nếu như cô muốn giúp, cần phải ký hợp đồng bảo mật, dù sao album của chúng tôi còn chưa phát hành, rất nhiều chuyện cần phải bảo mật.”
Nghe thấy Giang Sơn nói như vậy, Lam Tử Thất vội nói: “Nhà soạn nhạc, tôi là nghĩ như này, ông không phải là muốn tìm công ty điện ảnh và truyền thông phát hành đĩa hát hay sao? Không bằng ký hợp đồng với Điện ảnh và truyền thông Hoa Thịnh.

Như thế này, lợi ích của hai bên kết hợp, cậu ấy cũng sẽ không tiết lộ, đúng không?”
Giang Sơn khựng lại, có hơi do dự.

.

Truyện mới cập nhật
Điện ảnh và truyền thông Hoa Thịnh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, có thể thấy là một công ty nhỏ, mà Giang Sơn luôn rất lòng tin đối với tác phẩm của mình, nếu như hợp tác với công ty nhỏ, ngộ nhỡ mức tuyên truyền không được, như thế sẽ hủy tâm huyết trong thời gian dài của Giang Sơn.

Thẩm Hạ Lan cũng nhìn ra sự do dự của Giang Sơn, đồng thời cũng hiểu công ty của cô miếu nhỏ, không thể khiến người ta vừa lòng.

Khi đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc của nam vang lên.

“Giang Sơn, Điện ảnh và truyền thông Hoa Thịnh tuy bây giờ trông nhỏ, có điều tôi đã định ký hợp đồng với nhà bọn họ rồi.”
Câu nói này lập tức khiến tất cả mọi người sững ra, cũng khiến ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lướt tới mặt của Phương Nguyên.

Là anh ta?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui