“Em không sao đấy chứ?”
“Không có chuyện gì, em đang về nhà.”
Thẩm Hạ Lan trả lời lại một câu.
Cô dừng lại một chút rồi gửi một tin nhắn: “Cảm ơn anh.”
Diệp Ân Tuấn nhìn điện thoại, khóe môi hơi cong lên.
“Chuyện nên làm mà, em vẫn là vợ của anh.”
Câu nói này làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi nghẹn ngào.
Cô đã gửi đơn ly hôn cho Diệp Ân Tuấn rất lâu rồi, nhưng mà Diệp Ân Tuấn đều không chịu ký, bây giờ cô cũng không nhất định phải để Diệp Ân Tuấn ký tên, nhưng mà chuyện này cũng khó mà nhắc lại.
Thẩm Hạ Lan dứt khoát di chuyển chủ đề.
“Đã điều tra rõ chuyện của Phương Nguyên chưa?”
“Anh ta là người ở nước T, thân phận hiển hách.”
Tin tức của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan kinh ngạc một hồi lâu.
Nước T là một quốc gia nhỏ, nhưng mà nền kinh tế lại rất phát triển, là một quốc gia mà tất cả các quốc gia khác nóng lòng muốn dựa vào, chỉ cần bọn họ đồng ý, cho dù là quốc gia nào thì cũng sẽ cho bọn họ đặt quyền.
Diệp Ân Tuấn còn nói là thân phận của Phương Nguyên rất hiển hách.
Thân phận hiển hách, chỉ cần một câu nói thì Phương Nguyên muốn gì mà không có chứ?
Tại sao lại phải ký hợp đồng với một công ty nhỏ như cô chứ?
Thẩm Hạ Lan càng nghĩ càng cảm thấy không hiểu.
Là do Phương Nguyên nhất thời xúc động, hay là có hứng thú với mình, hoặc là còn có mục đích gì khác?
Thẩm Hạ Lan đoán không ra, cũng điều tra không được, cô dứt khoát vứt bỏ suy nghĩ.
“Cảm ơn anh đã nói cho em biết những thứ này, em sẽ giữ khoảng cách với anh ta, chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra nữa đâu.”
Diệp Ân Tuấn còn chưa nói cái gì thì Thẩm Hạ Lan đã gửi tin nhắn tới.
Đôi mắt của anh lập tức dịu dàng hơn rất nhiều.
“Ừm.”
Một chữ ngắn gọn không đủ để biểu đạt tâm trạng của mình, Diệp Ân Tuấn lại gửi qua một câu: “Chú ý chăm sóc cho mình đó.”
“Em biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại cảm thấy hình thức ở chung như thế này cũng không phải là khó chấp nhận như thế.
Trong lúc nhất thời, hai người không biết nói cái gì.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại nói: “Gần đây biểu hiện của Minh Triết ở jq rất vượt trội, sẽ có mười ngày nghĩ, đến lúc đó anh dẫn thằng bé đi tìm em nha, được không?”
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan hơi sững lại.
Tình trạng hiện tại của cô với Diệp Ân Tuấn đã giấu bọn nhỏ, Diệp Minh Triết lại là một đứa nhỏ nhạy cảm nhất, nếu để cho nó tới đây, nói không chừng nó sẽ phát hiện ra cái gì đó.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên không muốn để con mình biết chuyện này.
“Nghê Nghê với Tranh cũng đến luôn á?”
“Chưa chắc nữa, gần đây Nghê Nghê có tham gia một cuộc thi hội họa, Tranh đã đến đông lệnh doanh rồi, chỉ có Minh Triết mới có thời gian.”
Diệp Ân Tuấn cũng biết là nếu như ba đứa nhỏ đến cùng một lúc thì có lẽ là Thẩm Hạ Lan sẽ giấu diếm cái gì đó, nhưng mà đây là điều mà anh không muốn.
Vợ là vợ của mình, nếu như mình đã không thể theo đuổi lại, thế thì anh phải nhờ con trai chắc là cũng không sao đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, khóe môi của Diệp Ân Tuấn nở một nụ cười đắc ý.
Chỉ cần Diệp Minh Triết về nhà, anh không sợ là vợ mình không về!
Thẩm Hạ Lan nhíu mày.
Thẩm Hạ Lan biết là Diệp Minh Triết đến đây thì sẽ có hậu quả gì, cô không khỏi nghi ngờ đây có phải là mưu kế của Diệp Ân Tuấn không chứ.
“Để nói sau đi, ở bên em vẫn còn bận chút việc, em cúp máy trước đây.”
Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, tâm trạng có chút phức tạp.
Lúc xe lái đến căn nhà mà Thẩm Hạ Lan đang thuê, Lam Tử Thất đã tỉnh dậy..