“Đến rồi hả, mệt quá đi thôi, để tớ đi vào nghỉ ngơi trước.”
Trong khoảng thời gian này Lam Tử Thất vẫn luôn huấn luyện điên cuồng, bây giờ vất vả lắm mới có thể thả lỏng được một chút, chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt.
Thẩm Hạ Lan cũng không ngăn cản, để Khương Hiểu chuẩn bị cho cô vài món ăn, mình thì đến phòng làm việc.
Có rất nhiều chỗ của khuôn nhạc đàn tranh mà cô vẫn còn chưa quen thuộc, cô cần phải nhớ lại một lần nữa.
Nhưng mà trước đó khi Thẩm Hạ Lan nhớ tới chuyện Phương Nguyên muốn ký hợp đồng, cô liền gọi điện thoại cho Triệu Tâm Hằng.
“Chúng ta từ chối Phương Nguyên ký hợp đồng nha.”
Triệu Tâm Hằng có chút bất ngờ.
“Sếp Thẩm, tài nguyên của Phương Nguyên rất lớn, nếu chúng ta ký hợp đồng thì anh ta có rất nhiều phúc lợi.”
“Không có dĩa bánh nào rơi xuống từ trên trời, cho dù có đi nữa, một chiếc bánh lớn như thế cũng không có khả năng rơi ở trên đầu của chúng ta.
Đúng là tài nguyên của Phương Nguyên rất nhiều, nhưng mà một khi có một ngọn gió thổi cỏ lay thì sẽ làm khoáy động toàn bộ ngành giải trí, thậm chí là toàn bộ fan hâm mộ công kích, sau khi cân nhắc xong được không bù mất, cho nên chúng ta vẫn quên đi thôi.
Chúng ta là miếu nhỏ, không thể chứa được đại phật như thế này đâu.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Triệu Tâm Hằng hơi sửng sờ, nhưng mà nhanh chóng hiểu ý của Thẩm Hạ Lan.
“Được rồi, tôi sẽ liên lạc với Thành Lâm.”
Ở bên phía Phương Nguyên vừa mới xử lý tốt chuyện ở trên mạng xong thì đã nhận được điện thoại của Thành Lâm.
“Điện ảnh và truyền thông Hoa Thịnh từ chối yêu cầu ký kết hợp đồng với chúng ta.”
Phương Nguyên ngây ra một lúc.
Trong đầu của anh ta không khỏi nhớ đến dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan.
Người phụ nữ này đúng là không thích anh ta chút nào hết.
“Biết rồi.”
Phương Nguyên không nói cái gì nữa, cái này làm cho Thành Lâm có chút bất ngờ.
“Cậu từ bỏ như thế à?”
“Nếu không thì sao chứ, người ta đều đã ghét bỏ chúng ta như vậy rồi, chẳng lẽ chúng ta lại cứ phải dây dưa để người ta xua đuổi hả?”
Phương Nguyên đốt một điếu thuốc, chậm rãi nhả ra vòng khói.
Thành Lâm đoán không ra Phương Nguyên đang suy nghĩ cái gì.
“Trước kia người muốn nói ký kết hợp đồng cũng là cậu, bây giờ người nói bỏ đi cũng là cậu.
Phương Nguyên, rốt cuộc là tại sao cậu lại tìm một công ty điện ảnh nhỏ như công ty Điện ảnh và truyền thông Hoa Thịnh vậy chứ, cậu có thể nói rõ cho tôi được không, tôi là người đại diện của cậu, cậu có chuyện gì giấu diếm tôi.”
“Không có chuyện gì giấu anh hết, không nói cho anh nghe đương nhiên đó là chuyện không thể nói, chuyện này trước tiên cứ để như vậy đi, sau này rồi nói sau.”
Sau khi Phương Nguyên cúp điện thoại thì đi đến phía trước cửa sổ nhìn dòng xe tấp nập ở bên ngoài, trong đầu vẫn là dáng vẻ lúc Thẩm Hạ Lan đàn đàn tranh.
Cô nhã nhặn như thế, thoát tục như thế, để cho người ta không đành lòng phá hư sự xinh đẹp này.
Có lẽ thật sự là do anh ta ích kỷ.
Phương Nguyên dập tắt điếu thuốc, sau đó trở lại phòng làm việc mở máy vi tính ra, về phần đang làm cái gì thì không có ai biết.
Sau khi Thẩm Hạ Lan giải quyết xong chuyện của Phương Nguyên thì cô mới phát hiện trong lòng mình thoải mái rất nhiều.
Mặc dù Phương Nguyên là minh tinh có lượng fan hùng hồn, nhưng mà trong lúc nhất thời làm cho cô bị người ta chú ý tới, chỉ vì điểm này thôi cô đã rất không thích rồi, huống hồ gì cô luôn cảm thấy là Phương Nguyên ký kết với cô hình như là có mục đích gì khác.
Nếu đã như vậy, thế thì thôi đi.
Thẩm Hạ Lan ném chuyện này ra sau đầu, bắt đầu nghiêm túc học khuôn nhạc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thẩm Hạ Lan đã hơi mệt rồi, vừa nhìn thời gian đã thấy đến nửa đêm.
Cô duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó lắc lắc cổ, lúc này mới đứng dậy đi vào trong phòng ngủ.
Từ lúc trở về, Lam Tử Thất vẫn đang nghỉ ngơi, Thẩm Hạ Lan cũng không làm phiền cô, tự mình đi vào trong phòng ngủ tắm một cái, sau đó nhìn thấy Diệp Ân Tuấn gửi tin nhắn tới cho mình.
“Em nghỉ ngơi sớm đi, đừng có thức khuya, em không thể không quan tâm tới sức khỏe.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan nhói lên một cái..