Cục Cưng Có Chiêu


“Ui.”
Thẩm Hạ Lan kêu lên một tiếng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Lam Tử Thất.

“Không có chuyện gì đó chứ, nhanh chóng đến bệnh viện xem đi”
Giang Sơn nhìn thấy gương mặt của Thẩm Hạ Lan bị chảy máu, đương nhiên cũng không dám làm chậm trễ, vội vàng kêu mọi người tránh đường.

Phương Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này thì dừng lại một chút, sau đó muốn bước lên, lại bị Lam Tử Thất đẩy một cái.

“Đi ra”
Thái độ của cô rất không thân thiện.

Lúc Thành tâm đến thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

“Làm gì vậy hả? Phương Nguyên của chúng tôi cũng là vì muốn giúp đỡ, con người cô bị làm sao vậy chứ?”
Tính tình của Lam Tử Thất cũng không nhỏ.

Cô hừ lạnh một tiếng: “Có chuyện gì hả? Cái này phải hỏi Phương Nguyên nhà các người đó.

Hạ Lan của chúng tôi đang yên đang lành, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào người ta là có ý gì chứ, nếu như không phải ánh mắt của anh ta quá mức lộ liễu, Hạ Lan cũng không đến mức không nắm bắt được lực độ rồi bị văng trúng mặt.

Hạ Lan nhà chúng tôi không có chuyện gì thì tốt, nếu như gương mặt này có vấn đề gì xảy ra, tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng, cũng để cho fan hâm mộ của các người xem xem người đàn ông mà bọn họ thích có đức hạnh gì? “
Nếu như không có chuyện gì đụng vào Thẩm Hạ Lan thì Lam Tử Thất căn bản sẽ không quan tâm Phương Nguyên có tâm tư gì, bây giờ Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện, cô mặc kệ đối phương là ai đi nữa, cô cũng bật lại.

Phương Nguyên ra mắt nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có một người dám làm càn như thế, Thành Lâm tức giận muốn bùng phát thì lại nghe thấy Phương Nguyên nói: “Chuyện này là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, đến bệnh viện cùng đi, tiền thuốc men cho tôi trả.”
“Không cần đâu, tôi cũng không phải là người thiếu tiền, chỉ hi vọng là sau này anh Phương vẫn nên cách xa tôi ra một chút” Thẩm Hạ Lan che mặt lại, máu tươi chảy ròng ròng, lại lạnh lùng nói.

Lúc đó, Phương Nguyên không nói gì nữa.

Thành Lâm nhìn thấy Phương Nguyên đều đã lên tiếng, không khỏi nhíu mày, nhưng mà cũng không nói cái gì.

Thẩm Hạ Lan được đưa đến bệnh viện, vết thương do lực dây đàn để lại trên mặt không phải là nhỏ, cũng may là mình không phải dựa vào mặt để kiểm cơm, đối với chuyện này cô vẫn có chút vui mừng.

Diệp Ân Tuấn lập tức nhận được tin tức Thẩm Hạ Lan bị thương.

Anh chạy đến như là ngựa không ngừng vó.

“Cô ấy sao rồi?” Lam Tử Thất bị Diệp Ân Tuấn kéo lại.

“Không có chuyện gì đâu, chỉ là mặt bị thường, chắc có lẽ là phải dưỡng thương một đoạn thời gian”
“Là ai làm?” Diệp Ân Tuấn không tin là kỹ thuật của vợ mình không tốt.

Lam Tử Thất biết là nếu như bây giờ mình nói ra tên của Phương Nguyên thì chắc có lẽ là Diệp Ân Tuấn sẽ trực tiếp cho người đi xử lý Phương Nguyên, nhưng mà nếu như đắc đối với Phương Nguyên, sau này có chuyện gì không thì cũng chưa biết, Thẩm Hạ Lan với mình vẫn phải lăn lộn trong cải giới này.

Nghĩ đến đây, Lam Tử Thất thấp giọng nói: “Có thể là do Hạ Lan nghỉ ngơi không tốt, lúc đàn đã dùng sức quá mạnh”
Diệp Ân Tuấn híp mắt lại, khí thể áp người đã làm cho Lam Tử Thất không chịu nổi, nhưng mà cũng may là anh chỉ nhìn cô một cái liền quay mặt đi chỗ khác.

Lam Tử Thất không khỏi thở phào một hơi.

Lúc Diệp Ân Tuấn đi vào trong phòng bệnh, Thẩm Hạ Lan đã được băng bó cẩn thận, có điều là mặc dù như thế, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn vẫn hơi tối xuống.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy anh tới, cô cười nói: “Em không sao đâu, chỉ bị thương một chút mà thôi, qua mấy ngày nữa sẽ tốt”
“Về nghỉ ngơi đi.” Diệp Ân Tuấn đau lòng.

Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “Không cần đâu, em còn phải trở về tiếp tục ghi âm, thời gian thu album rất ngắn, cũng không thể bởi vì một mình em mà làm cản trở thời gian của người khác, bây giờ rất khó tìm được người đàn cổ tranh, hơn nữa em cũng đã ký tên hợp đồng bảo mật rồi”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên kéo tay của Thẩm Hạ Lan, nắm tay cô đi ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan biết anh có ý gì nhưng mà bây giờ mình không phải là mợ Diệp, bây giờ cô là Sếp Thẩm.

Có một số việc cũng nên tự mình xử lý.

“Diệp Ân Tuấn, em thật sự không thể về được đâu, chút vết thương ấy của em chẳng là cái gì hết.”
“Đều đã bị thương ở trên mặt rồi mà còn không là cái gì nữa hả?”
Diệp Ân Tuấn cho rằng Thẩm Hạ Lan đang nổi giận với mình.

Thẩm Hạ Lan cố gắng để tâm trạng của mình bình tĩnh, cô lên tiếng nói: “Diệp Ân Tuấn, em thật sự thấy không có gì hết, chút tổn thương đó
không thể làm chậm trễ công việc của em được, bây giờ em là Sếp Thẩm, là Thẩm Hạ Lan, là công nhân đã ký tên lên hợp đồng với người khác, em có công việc của mình, nhất định phải có đạo đức làm việc.

Bây giờ em phải tiếp tục hoàn thành mới có thể để em đặt chân trong cái giới này, anh có hiểu không? Em muốn dựa vào chính em, mà không phải là luôn dựa vào anh”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui