Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta rồi lại thấp giọng nói: “Vậy chọn cho tôi một cây đàn tranh ba trăm triệu đi” Hoàng Như cho là mình đã nghe lầm.
“Cô nói cái gì?”
“Tôi nói là tôi mua đàn tranh ba trăm triệu, bây giờ giao dịch luôn, sau khi cô nhận được tiền hoa hồng thì nhanh chóng đến bệnh viện đi” Hoàng Như lập tức nóng mắt.
“Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô, xin hỏi cô tên gì vậy?”
“Thẩm Hạ Lan, tôi là người đàn đàn tranh thay thế cô trong đoàn đội, cô nhanh chóng xử lý tốt chuyện của cô rồi nhanh chóng trở về đoàn đội, trong khoảng thời gian này tôi làm thay cô, cho đến khi cô trở về thì tôi sẽ đi, làm cho tốt”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Hoàng Như sửng sờ.
Không phải là cô ta không nghe nói vị trí của mình đã bị người khác thay thế, thậm chí còn đang cảm thấy sầu não sau khi khôi phục lại sau cuộc phẫu thuật thì mình phải đi đâu để tìm việc làm.
Dù sao thì công việc đàn đàn tranh vô cùng nhàn nhã, thu nhập cũng ổn, nhưng mà không phải là nơi nào cũng tìm người đàn đàn tranh.
Bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói sau khi mình trở về thì sẽ trả lại vị trí cho cô ta, Hoàng Như không dám tin.
Lúc này, Lam Tử Thất mới lên tiếng nói: “Cô yên tâm đi, Hạ Lan là do tôi kéo qua để đủ người mà thôi, dù sao thì album của tôi cũng phải được đưa ra thị trường, không thể làm chậm trễ.
Cô ấy là bà chủ Điện ảnh và truyền thông Hoa Thịnh, làm sao có thể đi làm cho người khác được chứ? Nhưng mà khoảng thời gian này giữ lại cho cô vị trí ấy thì cũng được, trước tiên cô điều dưỡng tốt thân thể của mình, trở về rồi thì phải giúp tôi đó” Hoàng Như vẫn không hiểu ra làm sao.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Nhanh đi gói đàn tranh cho tôi đi”
“À, được rồi”.
Truyện Xuyên Nhanh
Lúc này, Hoàng Như mới kịp phản ứng lại, vội vàng đi lấy đàn tranh ba trăm triệu cho Thẩm Hạ Lan.
Sau khi làm xong hết tất cả, Thẩm Hạ Lan mang theo đàn tranh ra khỏi cửa hàng nhạc cụ.
Lam Tử Thất cười nói: “Cậu đó nha, cứ luôn lương thiện như thế, ai mà biết Hoàng Như có thật sự mang thai không?”
“Là thật.” Lời nói của Thẩm Hạ Lan để Lam Tử Thất hơi sững sờ.
“Hả? Cái này cũng có thể nhìn ra được à?”
“Đúng vậy, dựa vào nét mặt, hơn nữa tay của cô ta cứ luôn che bụng mình theo bản năng, theo như tớ thấy thì cô ta rất thích đứa bé này, chỉ là cô ta nói không thể giữ lại đứa bé này lại tất nhiên có lý do không thể giữ lại.
Phụ nữ mà, luôn luôn dễ dàng bị thương”
Lam Tử Thất nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì đương nhiên cũng tin tưởng.
“Đúng là cậu dám bỏ tiền mua đàn tranh có giá trị ba trăm triệu, chắc có lẽ là ông chủ cửa hàng nhạc cụ cảm thấy mình gặp phải oan đại đầu”
“Không sao hết, lúc nào có thể giúp đỡ người khác thì giúp người ta một tay, nói không chừng sau này sẽ có phúc báo.
Với lại tiền nào của nấy, âm sắc của đàn tranh này quả thật không tệ đỏ”
“Rồi rồi rồi, cậu nói tốt thì nó tốt nhất, lần này thì hay rồi đó, tớ xem xem những người kia động tay động chân với cậu như thế nào đây, có phải là ông chủ đã nói dây đàn này sẽ không bị đứt rồi không?” Lam Tử Thất vẫn còn nhớ đến những hành động dơ bẩn của những người trong đoàn đội.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Cậu đó nha, đừng có nghĩ những chuyện này nữa, tớ cũng không phải là con mèo con bị người ta khi dễ một cách tùy
tiện”
“Chưa chắc đầu, tớ vẫn muốn bảo vệ cho cậu.” Dáng vẻ hào khí ngất trời của Lam Tử Thất làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút buồn cười.
Hai người về đến nhà, đúng lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang hút thuốc ở cửa ra vào.
Dưới chân của anh có rất nhiều mẫu thuốc lá, hiển nhiên là đợi ở đây rất lâu rồi.
Lam Tử Thất cảm thấy mình đứng đây có hơi xấu hổ.
“Để tớ đi mua nước” Nói xong liền chạy đi.
Thẩm Hạ Lan muốn kéo cũng không thể kéo Lam Tử Thất lại được.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô ôm theo một cây đàn tranh, chủ động lên tiếng nói.
“Gần đây em thích đàn tranh hả?”
“Công việc cần” Thẩm Hạ Lan hỏi gì đáp nấy, cũng không đặc biệt lạnh nhạt.
Cô mở cửa ra, thấp giọng nói: “Vào nhà ngồi đi, thuận tiện tắm một cái, trên người anh đều là mùi thuốc lá, rất khó ngửi.” Mặc dù không ghét bỏ nhưng mà giọng nói đó đúng là không êm tai chút nào hết.
Diệp Ân Tuấn hơi giật mình.
Đây là đang quan tâm mình hả?
Tâm trạng của anh không khỏi tốt lên.
“Anh không mang theo quần áo”
“Để Lam Thần đi mua đi”.