Dù sao thì Diệp tổng nhà bọn họ cũng không thiếu chút tiền ấy.
Diệp Ân Tuấn thấy cũng đúng là như vậy, chỉ cần Thẩm Hạ Lan có thể vui vẻ trở lại đoàn, có tốn bao nhiêu tiền đi nữa anh cũng không quan tâm, lúc này mới có tiết mục Phi đến tài trợ thiết bị cùng với đưa đồ ăn.
Đoàn đội Giang Sơn đều làm âm nhạc, cũng không hiểu biết gì nhiều đối với thức ăn, nhưng mà đối với dụng cụ âm nhạc thì lại hết sức để ý.
Những dụng cụ âm nhạc mà Diệp Ân Tuấn đưa đến có vẻ đều là những mặt hàng cao cấp có giá trị không nhỏ, trong lúc nhất thời làm cho những người trong đoàn đội Giang Sơn đều nâng cao tinh thần.
Lúc đầu, ngày hôm nay Thẩm Hạ Lan cầm theo đàn tranh có giá trị ba trăm triệu đến đây, bọn họ đã bị vả vào mặt, cảm thấy Thẩm Hạ Lan ỷ vào mình nhiều tiền nên đắc ý, nhưng mà bây giờ mỗi một dụng cụ âm nhạc của bọn họ đều có giá trị không dưới ba trăm triệu, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác nằm mơ.
“Sếp Thẩm, cái này… cái này sao có thể được chứ?”
Giang Sơn hơi lắp bắp.
Mặc dù Giang Sơn là nhà soạn nhạc nổi tiếng trong giới, nhưng mà cũng không có nhiều tiền, huống hồ gì trong nhà còn có một em trai bị bại não, nhiều năm như vậy số tiền mà Giang Sơn kiếm được trên cơ bản đều dâng cho bệnh viện.
Cho dù có lòng muốn mua dụng cụ âm nhạc đáng tiền cho đoàn đội của mình, nhưng vẫn không đủ sức.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan lại bỏ ra một khoản lớn như thế, đúng là đã giải quyết nỗi lo của Giang Sơn, dù sao thì những dụng cụ âm nhạc này cũng đã đến thời hạn không phát huy được tác dụng bao nhiêu.
Những người khác đều là những người cũ đi theo chân của Giang Sơn, đương nhiên biết tình huống khốn khó của Giang Sơn, chỉ là bọn họ ái ngại ví tiền của mình rỗng tuếch, muốn tự bỏ ra cũng không bỏ ra được bao nhiêu tiền, vốn dĩ chuyện này vẫn còn đang bị kẹt lại, không ngờ tới là Thẩm Hạ Lan có thể giải quyết nhanh gọn.
Cho dù là mấy người lúc trước không vừa mắt Thẩm Hạ Lan, bây giờ đối với Thẩm Hạ Lan cũng cảm động rơi nước mắt.
Sở dĩ đoàn đội Giang Sơn vội vàng muốn cho ra mắt album của Lam Tử Thất, trên thực tế là vì muốn có được một số tài nguyên để có thể thay thế một vài thiết bị không thể sử dụng được nữa.
“Sếp Thẩm, tôi xin lỗi, con người của tôi lòng dạ hẹp hòi, thật ra thì ngày hôm qua là do tôi đã cắt đứt dây đàn của cô.
Chúng tôi cùng Hoàng Như và Lý Viên Viên đều phát triển với nhau, thời điểm khó khăn nhất đều ở bên nhau chưa từng tách ra, bây giờ cô đột nhiên lại vào, vào đây, trong lòng của chúng tôi cảm thấy không thoải mái.
Lại bởi vì cô mà Lý Viên Viên bị phong sát, đương nhiên chúng tôi có cái nhìn không tốt với cô, là do chúng tôi hẹp hòi.”
Người này là Hạ Tân, là người phụ trách ánh đèn sân khấu bình thường nhất trong đoàn đội.
Có làm như thế nào Thẩm Hạ Lan cũng không nghĩ tới người ra tay với đàn tranh của mình lại là anh ta.
Cô ngây ra một lúc, sau đó mới cười nói: “Anh không biết ở đây có camera giám sát hả?”
“Cái gì?”
Hạ Tân lập tức ngớ người.
Nhìn biểu cảm của anh ta có vẻ như là thật sự không biết.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nở nụ cười.
“Tôi không biết giữa các người là tình cảm gì, nhưng mà tôi biết tình cảm của tôi đối với Tử Thất cũng giống như của các người, tôi hi vọng là cậu ấy có thể nổi tiếng với tốc độ nhanh chóng, cũng hi vọng là album có thể xoay sở cho mọi người, cho nên tôi mới đến đây.
Các người lạnh nhạt với tôi, không thích tôi, tôi đều có thể hiểu được, cho nên tôi cũng không quan tâm đến loại chuyện nhỏ nhặt này đâu.
Về phần Lý Viên Viên, đây không phải là điều mà tôi có thể chi phối, tất cả mọi người đều là người đã trưởng thành, có đôi khi cũng cần phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình mà có đúng không? Tôi đã liên lạc với Hoàng Như rồi, đợi đến lúc cô ấy xử lý xong chuyện của mình thì cô ấy sẽ trở về cùng nhau làm việc với mọi người, đến lúc đó tôi sẽ rời khỏi, chỉ là hy vọng đến lúc đó mọi người đừng có nhớ tôi quá là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong những lời này, tất cả mọi người đều bất ngờ.
“Sếp Thẩm, cô đi tìm Hoàng Như rồi hả?”
“Đúng vậy đó, chúng tôi đã nói chuyện xong với nhau rồi.”
Thẩm Hạ Lan hiếm khi nghịch ngợm cười cười.
Cái này làm cho toàn bộ những người trong đoàn đội cảm thấy nóng hết cả mặt.
Bọn họ lạnh nhạt với Thẩm Hạ Lan như thế, Thẩm Hạ Lan còn có thể khoan dung đối xử với bọn họ như vậy, thậm chí còn cân nhắc đường lui cho Hoàng Như, bọn họ quả thật rất xấu hổ.
Giang Sơn nhìn nét mặt của bọn họ cũng đã biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
Giang Sơn thở dài một hơi rồi nói: “Sếp Thẩm, thật sự để cô có chê cười rồi, là do tôi quản lý không chu toàn, tôi xin lỗi cô thay cho bọn họ.”
“Nhà soạn nhạc Giang Sơn đừng có nói như vậy, cũng coi như là tôi trải nghiệm cuộc sống đi.
Chuyện này cứ bỏ qua, vẫn nên để mọi người nhanh chóng thử mấy thiết bị âm nhạc này, dù sao thì ngựa tốt phải có yên tốt, có nhà soạn nhạc giống như ngài, đương nhiên thiết bị cũng phải theo kịp.
Những thứ này cứ coi như là tôi đầu tư cho Tử Thất, Tử Thất nhà chúng tôi không quyền không thế không có bối cảnh, những chuyện mà tôi có thể làm cũng chỉ có nhiêu đây.”
Thẩm Hạ Lan nói những lời này, trong lòng của Lam Tử Thất cảm thấy vô cùng ấm áp.
Toàn thế giới này cũng chỉ có một mình Thẩm Hạ Lan quan tâm mình như thế, cũng chỉ có một mình cô mới có thể liều lĩnh vì mình.
Cô biết là hiện tại số tiền này đối với Thẩm Hạ Lan mà nói là có chút khó khắn, nhưng mà cô vẫn làm như vậy.
Lam Tử Thất bước tới ôm lấy Thẩm Hạ Lan, cô thấp giọng nói: “Đời này có một người bạn giống như cậu, tớ cũng không sống uổng công một kiếp.”
“Cô gái ngốc này, nói mấy lời ngớ ngẩn cái gì đó, đây không phải là tiền của tớ, là của Diệp Ân Tuấn tài trợ.”.