Cục Cưng Có Chiêu


Mỗi lần Thẩm Niệm Niệm xảy ra chuyện, ba mẹ Thẩm đều sẽ lợi dụng ơn nuôi dưỡng mình để giúp đỡ Thẩm Niệm Niệm chạy trốn.

Bây giờ vết thương ở trên người đau đến nỗi làm Thẩm Hạ Lan run rẩy toàn thân, trong lòng thì lại lạnh lẽo.

Vì bọn nhỏ, cô không thể rút lui.

Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan lóe lên vệt sáng, trực tiếp dùng điện thoại của Diệp Ân Tuấn gửi tin nhắn lại cho Phi.

“Nghỉ biện pháp nhanh chóng bôi xấu thanh danh của ba mẹ Thẩm.”
Cho dù là họ Thẩm nghèo túng, nhưng mà bởi vì địa vị của ba Thẩm trong giới nghệ thuật, cùng với bối cảnh học trò của ông ta để cho ông ta có thể cứu Thẩm Niệm Niệm mỗi khi cô ta làm ra chuyện gây tổn hại cho mình.

Bọn họ chính là chỗ dựa vững chắc của Thẩm Niệm Niệm.


Nếu như bọn họ đã vì đứa con gái ruột của mình mà đối xử với cô như thế, đối xử với con cô như thế, vậy thì cô đành làm một người vô ơn vô nghĩa.

Phi hơi giật mình.

“Sếp Diệp, xin ra lệnh.”
Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút rồi lại nói: “Trước kia ba Thẩm có một tác phẩm đã sao chép lại từ tác phẩm của Tề Thanh Hải, có thể bắt đầu từ nơi này, với lại tôi là Thẩm Hạ Lan.”
Lúc Phi nhìn thấy tin nhắn này thì ngây ra một lúc.

Bà chủ hả?
Nhưng mà anh ta cũng không hỏi nhiều, trực tiếp trả lời lại: “Vâng bà chủ, tôi sẽ đi làm ngay.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan để điện thoại xuống, trong đôi mắt có một cảm xúc đau đớn.

Tại sao lại ép buộc cô xóa sạch cả sự dịu dàng cuối cùng?
Người nhìn bề ngoài có vẻ càng mạnh mẽ, nội tâm lại càng yếu ớt.

Ơn dưỡng dục hai mươi mấy năm trời để Thẩm Hạ Lan nhịn bọn họ hết lần này đến lần khác, bây giờ không thể lùi bước được nữa.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại cảm thấy rất lạnh.

Hai tay của cô vòng qua ôm mình, giống như là một đứa nhỏ bị ấm ức.

Diệp Ân Tuấn mở to mắt nhìn thấy cảnh tượng này.


Trái tim anh đau đớn tột cùng.

“Chỉ cần một câu nói của em, anh có thể làm cho bọn họ phải hối hận cả đời.”
“Không cần đâu, tất cả những chuyện này đều là kết thúc mà em muốn.”
Thẩm Hạ Lan dựa ở trong ngực của Diệp Ân Tuấn, bị chạm đến vết thương cho nên cô hơi nhíu mày, nhưng mà vẫn bị Diệp Ân Tuấn nhìn thấy.

“Động phải vết thương rồi hả?”
“Ừm, ba cái roi này, em sẽ để cho Thẩm Niệm Niệm trả một cái giá thật lớn.”
Trong đôi mắt của Thẩm Hạ Lan có sự tức giận.

“Có kế hoạch gì không?”
Diệp Ân Tuấn thay đổi phương hướng, để Thẩm Hạ Lan dựa trong lồng ngực mình có thể thuận hơn một chút, dễ chịu hơn một chút.

Sau khi Thẩm Hạ Lan dựa qua, cô thấp giọng nói: “Thẩm Niệm Niệm vẫn luôn không sợ em, đơn giản là do cô ta ỷ vào em không đành lòng ra tay với ba mẹ Thẩm, mặc kệ bọn họ làm ra chuyện quá đáng đến cỡ nào, bọn họ đã nuôi dưỡng em hơn hai mươi năm, chỉ là phần tình nghĩa này có thể đè chết em.


Nói thật thì trước đó em không đành lòng làm gì với bọn họ, nhưng mà ân tình của bọn họ đối với em đã lần lượt tiêu xài hết không còn cái gì từ những lần mà bọn họ tổn thương em, bây giờ lại còn muốn dùng con của em để ép buộc em, sao em có thể tha thứ được chứ? Lần này, em phải làm một đứa con nuôi vô tình vô nghĩa.”
“Đừng sợ, có anh ở đây, nếu như em làm không được, vậy thì để anh làm cho, tất cả danh tiếng xấu cứ để anh gánh.”
Diệp Ân Tuấn thật sự có ý này.

Chỉ cần Thẩm Hạ Lan mở miệng, anh có thể lập tức xử lý cái đôi vợ chồng già đó.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không, em muốn tự mình xử lý, có một số việc anh ra tay bọn họ sẽ cảm thấy em dễ bắt nạt, cũng là bởi vì số tốt được gả cho anh mà thôi, lần này em muốn để bọn họ hiểu rõ hậu quả chọc giận em là như thế nào.”
Vừa nghĩ đến ba đứa con cưng của mình không biết cái gì hết liền bị ông bà ngoại mà mình tin tưởng bán đứng, thậm chí còn làm tổn thương, trong lòng của Thẩm Hạ Lan liền có một ngọn lửa tức giận.

“Anh sợ là em thấy khó chịu.”
“Bọn họ đối xử với em như vậy, bọn họ đều không cảm thấy khó chịu, em có cái gì để khó chịu cơ chứ? Cũng chỉ là tiêu xài mất tình cảm không còn nhiều của em mà thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận