Thẩm Hạ Lan hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Trước kia ba Thẩm có một tác phẩm sao chép tác phẩm của Tề Thanh Hải không nổi tiếng, chuyện này không có mấy người biết, dù sao thì đại sư Tề Thanh Hải đã qua đời rồi, mà lúc đầu cũng chẳng có mấy người biết tác phẩm không nổi tiếng của ông ấy.
Ông ta cũng là may mắn trùng hợp thấy được bút tích của đại sư Tề Thanh Hải, cho nên mới động tâm tư, lúc ông ta trở về đã từng nói với mẹ Thẩm chuyện này, lúc đó em còn nhỏ, nghe lỗ tai này lọt qua lỗ tai kia, nhưng mà ấn tượng rất sâu sắc.
Bây giờ đã trôi qua nhiều năm, ba Thẩm đã rất nổi tiếng trong giới nghệ thuật, học trò trong các ngành nghề đều có đủ, cũng không thiếu mấy người có quyền thế có thể để cho ông ta lợi dụng.
Lần này Thẩm Niệm Niệm có thể thuận lợi bước ra khỏi nhà tù, Vu Phong đã góp sức lực không phải là chuyện giả, nhưng mà em không tin là ba Thẩm không vận dụng quan hệ.”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, anh vội vàng cầm điện thoại lên muốn gọi cho Phi.
“Em đã nói với Phi rồi, để anh ta ra tay từ chỗ này, một khi có chứng cứ vô cùng xác thực, thanh danh đại họa sĩ của ông ta cũng sẽ bị hủy hoại.
Đồng thời, em sẽ để Lam Thần đi điều tra con cháu của Tề Thanh Hải, chỉ cần bọn họ cáo trạng ba Thẩm với tội danh xâm phạm bản quyền, ông ta sẽ bị kiện.
Lúc này mẹ Thẩm nhất định sẽ trông cậy vào Thẩm Niệm Niệm để nghĩ biện pháp cứu ba Thẩm, mặc dù là người phụ nữ này đã ra nước ngoài, nhưng mà em cũng muốn xem xem cô ta có thể trở về vì người ba ruột của mình hay là không.”
Kế hoạch của Thẩm Hạ Lan rất đơn giản, buộc Thẩm Niệm Niệm về nước, mà ba mẹ là nhược điểm của cô ta, đương nhiên nếu như Thẩm Niệm Niệm không nghĩ đến tình cảm với ba mẹ, Thẩm Hạ Lan sẽ còn có kế hoạch thứ hai để kích thích cô ta về đây.
Diệp Ân Tuấn nghe hết tất cả, không tỏ thái độ gì, dưới cái nhìn của anh, chỉ cần Thẩm Hạ Lan có thể trút giận thì làm cái gì cũng được.
“Ba Thẩm chỉ có hiềm nghi đạo tác phẩm thôi hả?”
“Cũng không rõ nữa, em chỉ biết có cái này thôi, những cái khác chưa từng chứng thực.”
Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn nở một nụ cười gằn.
“Muốn để một người thân bại danh liệt, chỉ là ăn cắp tác phẩm thì có thể làm được cái gì, tốt nhất phải tung ra một vụ bê bối khác thì mới có thể.”
“Em thật sự không rõ những chuyện khác.”
“Cứ giao cho anh điều tra.”
Diệp Ân Tuấn ôm chuyện này vào mình.
“Chỉ cần trên mông của ông ta có phân, anh đảm bảo là có thể để cho người khác nhìn thấy.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có chút thay đổi.
“Anh thật là buồn nôn quá đi.”
Diệp Ân Tuấn bật cười một tiếng.
“Chỉ là một ví dụ mà thôi.”
“Vậy thì cũng buồn nôn.”
“Vậy không bằng anh đổi một ví dụ khác?”
“Thôi bỏ đi, không nghe nữa.”
Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên cử động đau đến nhe răng.
“Thật là, lần này bị thương, album của Tử Thất phải làm sao bây giờ đây?”
Diệp Ân Tuấn biết là cô gái này vẫn luôn nhớ tới chuyện này mà.
“Anh đã tìm người đánh đàn tốt nhất rồi.”
“Vậy thì tốt quá.”
Thẩm Hạ Lan thở phào một hơi, đột nhiên lại nhớ đến cái gì đó, cô vội vàng đứng dậy, lại đau kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Em không thể nhẹ nhàng một chút được hả, em là bệnh nhân đó không biết à, trên người của em còn có vết thương thấy cả xương.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng đỡ cô, vẻ mặt đau lòng.
Thẩm Hạ Lan chỉ biết là mình vô cùng đau, nhưng mà lại không biết vết thương có hình dạng như thế nào, bây giờ nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, cô lập tức nheo mắt lại.
“Bị tróc da tróc thịt luôn?”
“Cũng gần như thế.”
Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay lại.
Thẩm Niệm Niệm!
Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!
“Em vừa mới sốt ruột là muốn làm cái gì vậy?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn để Thẩm Hạ Lan lấy lại tinh thần.
“Em muốn biết Tử Thất không có chuyện gì đó chứ, lúc đó em đi cùng với cậu ấy.”.