Sau khi Diệp Ân Tuấn bước vào, Thẩm Hạ Lan nở một nụ cười nhẹ nhìn anh, nhưng mà ánh mắt đó có ý khác.
“Em bị thương, tại sao chó với mèo cũng gặp vậy chứ?”
Diệp Ân Tuấn làm như là không nhìn thấy ý tứ trong đáy mắt của Thẩm Hạ Lan, trực tiếp mở miệng nói.
Thẩm Hạ Lan cười híp mắt hỏi: “Anh quen biết với Phương Nguyên hả?”
Câu nói này không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
“Đúng vậy, có quen biết.”
Diệp Ân Tuấn cũng không phủ nhận, ngược lại làm Thẩm Hạ Lan bất ngờ.
“Quen biết từ khi nào?”
“Quen biết lúc anh ta lấy danh nghĩa của em đưa trái cây cho đoàn làm phim.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan ngây người một lần nữa.
“Cái gì?”
“Thôi được rồi, đầu óc của em dừng lại đi, đừng có suy nghĩ mấy cái vấn đề nhàm chán này nữa, anh có quen anh ta hay không thì có liên quan gì? Em chỉ cần nhớ kỹ em cần phải giữ khoảng cách với người có ý đồ như vậy là được rồi.”
Diệp Ân Tuấn vuốt ve đầu của Thẩm Hạ Lan, đổ cháo mình đã nấu ra.
Mùi cháo thơm ngon kích thích làm bụng của Thẩm Hạ Lan kêu lên, nhưng mà cô vẫn cười nói: “Sao em lại nghe thấy mùi giấm vậy?”
“Đúng rồi đó, anh ghen đó, đời này chỉ cần có một người đàn ông là anh đi cưng chiều em là được, những người khác vẫn nên đứng bên cạnh.”
Diệp Ân Tuấn không che giấu sự ghen tuông của mình, ngược lại làm cho Thẩm Hạ Lan không biết phải nói như thế nào.
Chuyện này không thể tiếp tục nói nữa rồi.
“Ăn chút cháo đi, anh đã hỏi bác sĩ rồi, bây giờ em không thể ăn cái khác, trước tiên phải ăn lót dạ một chút, tối nay anh sẽ làm thức ăn khuya cho em ăn.”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan thật sự đói bụng.
Cô nhận lấy chén cháo ăn liên tiếp ba chén, lúc này mới cảm thấy bụng có cảm giác no.
Diệp Ân Tuấn cưng chiều đưa khăn tới.
“Lau miệng đi.”
“Anh lau giúp em đi.”
Thẩm Hạ Lan giống y như là một đứa con nít chu miệng của mình ra phía trước.
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy trong lòng chấn động mạnh một cái, gió nổi mây bay, có một loại cảm giác quen thuộc được thức tỉnh.
Ánh mắt của anh tối đi mấy phần, lực đạo trên ngón tay hết sức dịu dàng.
Thẩm Hạ Lan hài lòng nhìn anh lau miệng cho mình xong, chỉ vào nước ở một bên rồi nói: “Nước.”
Diệp Ân Tuấn đứng dậy rót một ly nước nóng cho cô, sợ cô bị bỏng, lại tìm một cái ly khác đổ qua đổ lại, cảm thấy nhiệt độ gần đúng rồi mới đưa lên tay của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lại không chịu nhận, cô làm nũng nói: “Em đang bị thương, anh đút em uống đi.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan như thế này, không thể nhịn cười.
Anh cưng chiều đặt ly nước đến bên môi của Thẩm Hạ Lan, nhìn cô sau khi uống vài hớp rồi mới đặt ly nước xuống.
“Diệp Ân Tuấn, Huy bị bắt rồi?”
“Ừm.”
Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút, nhẹ gật đầu.
Rốt cuộc là Phương Nguyên đã nói gì với Thẩm Hạ Lan?
Trong lòng anh lại tra hỏi Phương Nguyên một trận.
Thẩm Hạ Lan lại hỏi tiếp: “Nhan Phi chết rồi, có liên quan gì tới em? Tại sao Huy lại muốn bắt cóc em, nói đúng ra Nhan Phi thích anh, lên kế hoạch muốn làm mợ Diệp của anh, vậy thì người mà Huy nên hận không phải là anh hả?”
Diệp Ân Tuấn bó tay toàn tập.
Cái tên Phương Nguyên chết tiệt này, đúng là thành sự không có bại sự có thừa.
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Thật sự muốn biết à?”
“Muốn.”.