Cục Cưng Có Chiêu


“Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có hành động gì không?”
“Bọn họ vẫn luôn ở trong bệnh viện, hơn nữa người của Diệp Ân Tuấn muốn đến nước T vẫn phải nộp đơn xin, được phê chuẩn rồi, còn làm hộ chiếu gì đó, có làm như thế nào thì cũng phải cần một tuần lễ, bọn họ không có thời gian mang cô Thẩm đi trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.”
Nghe đàn em của mình nói như thế, lông mày của Vu Phong nhíu chặt hơn nữa.

Đúng là như vậy!
Người của Diệp Ân Tuấn muốn đến nước T là chuyện không dễ dàng, nếu như không phải lúc trước anh ta đến đây phát triển kinh doanh, làm hộ chiếu từ sớm, thế thì lần này anh ta cũng không thể đưa Thẩm Niệm Niệm lên máy bay nhanh như vậy.

Chủ yếu là do hộ chiếu cần phải có thời gian, nói chung thì an toàn hơn các quốc gia khác rất nhiều.

Nhưng mà có làm như thế nào anh ta cũng không nghĩ ra được có người nào có năng lực yên lặng không tiếng động mang người đi ở nước T như thế.

“Điều tra cho tôi, để những người ở nước T của chúng ta tìm kiếm manh mối, nếu như không phải người của Diệp Ân Tuấn, rất có thể là Thẩm Niệm Niệm đã đắc tội với người địa phương, ngày hôm nay cô ta ra ngoài làm cái gì?”

Vu Phong suy đoán.

Bọn đàn em vội vàng nói: “Cô Thẩm không có làm cái gì hết, chỉ đi mua các nhu yếu phẩm rồi sau đó liền trở về chung cư, cũng không đi ra ngoài.”
“Lúc mua dụng cụ sinh hoạt có xung đột với ai không?”
“Không có.”
Lần này, Vu Phong hoàn toàn mù tịt.

Rốt cuộc là ai lại có thể ra tay với một người phụ nữ không quan trọng như là Thẩm Niệm Niệm cơ chứ?
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm những người khác hỏi thăm một chút, các người cũng tìm kiếm chút manh mối đi.”
Sau khi Vu Phong cúp điện thoại, cả người có chút mông lung.

Anh ta nhìn số điện thoại trong điện thoại, do dự thật lâu.

Thật sự phải vì Thẩm Niệm Niệm mà vận dụng người đó à?
Người đó ở nước T có quyền cao chức trọng, nếu như có thể không làm kinh động tới thì vẫn không nên làm kinh động.

Vu Phong nghĩ như vậy rồi lại để điện thoại ở trong tay xuống.

Có lẽ Thẩm Niệm Niệm cũng chỉ bị lưu manh ở đó bắt đi mà thôi?
Anh ta an ủi mình như thế, nhưng mà cũng biết khả năng này không lớn.

Lúc Vu Phong còn chưa biết nên lấy hay bỏ, ba Thẩm đã bị dính chuyện xấu sao chép tác phẩm.


Đối phương là con cháu của Tề Thanh Hải, trực tiếp đăng một tác phẩm của ba Thẩm được cho là ăn cắp tác phẩm lúc đầu của Tề Thanh Hải ở trên mạng, đồng thời còn làm cả bản màu.

Chuyện này lập tức gây ra một chấn động lớn trong giới.

Ba Thẩm là ai?
Chính là đại sư có quyền uy nhất trong giới họa sĩ mấy năm gần đây.

Mà Tề Thanh Hải là nhà hội họa quốc gia xuất sắc ở thế kỷ trước.

Tên tuổi của hai người đều rất vang dội, lại bị tung ra hiềm nghi sao chép tác phẩm, hơn nữa còn có chứng cứ, chuyện này đối với ba Thẩm mà nói quả thật chính là tai họa ngập đầu.

“Tại sao lại có thể như vậy?”
Trong nháy mắt, sắc mặt của ba Thẩm trắng bệch như tờ giấy.

Mẹ Thẩm cũng vô hồn.


“Làm sao bây giờ đây, lão Thẩm, chúng ta có cần để học trò của ông dàn xếp một chút không? Tốt xấu gì thì trước tiên cũng nên hạ nhiệt độ trên mạng xuống rồi lại nói, đồng thời xem xem có thể tự mình giải quyết được không, mặc kệ là bao nhiêu tiền, chúng ta bồi thường tiền còn không được nữa à? Quan trọng là thanh danh của ông, chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết thì không phải là chuyện gì hết.”
Đầu óc của mẹ Thẩm vẫn coi như là còn tỉnh táo.

Ba Thẩm nghe bà ta nói như vậy, lập tức liên lạc với học trò của mình.

Hiển nhiên là bên kia cũng hơi kinh ngạc, nhưng mà người mở miệng là thầy của mình, đối phương cũng không do dự gì mà lập tức vận dụng quan hệ để đè độ nóng xuống.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy tin tức đã bị đè xuống, đương nhiên cô biết có chuyện gì xảy ra, cô cười nói với Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh: “Chồng, anh giúp em một chút nha?”
Một tiếng chồng này gọi làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất dễ chịu.

“Ok, vợ đều đã mở miệng rồi, đương nhiên chồng sẽ thực hiện.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận