Ba Thẩm thật sự cảm thấy mình sẽ không đứng ra lấy lại công đạo cho mình có đúng không?
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn cũng hết sức khó coi.
Ba Thẩm làm như vậy là muốn hủy hoại Thẩm Hạ Lan.
Đứa con gái mình đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, đứa con gái đã thật lòng yêu thương hai mươi năm, nói trở mặt liền trở mặt cả năm lần, vô tình biết bao nhiêu!
“Chuyện này cứ giao cho anh đi, anh đảm bảo sẽ trả lại cho em sự trong sạch.”
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan có thể hiểu rõ lời nói của Diệp Ân Tuấn.
Cô suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Ba Thẩm muốn đổ chuyện ăn cắp tác phẩm lên trên người em cũng phải xem em có đồng ý hay không, thật sự cho rằng lấy cái bô nào chụp lên đầu em thì em cũng phải chấp nhận hả?”
“Em có kế hoạch?”
Diệp Ân Tuấn nhìn vào mắt của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên và cảm thấy may mắn.
Anh thật sự rất thích dáng vẻ thông minh của Thẩm Hạ Lan.
Lần trước lúc nhìn cô tràn đầy tự tin, chiếu sáng rạng rỡ, chính là lúc mà Thẩm Hạ Lan nói đến bảng vẽ thiết kế, lúc đó cô chói sáng giống như là một một ngôi sao sáng lấp lánh.
Bây giờ lại nhìn thấy cô như thế, trái tim của Diệp Ân Tuấn rung động không thôi.
Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan không phớt lờ thần sắc trong đáy mắt của Diệp Ân Tuấn.
Cho nên mới nói phụ nữ ấy mà, vẫn cần có sự nghiệp của mình mới tốt.
Khoảng thời gian trước cô vẫn luôn ngây dại, thế mà lại có thể ngoan ngoãn ở nhà làm mợ Diệp, thiếu chút nữa đã làm hỏng cuộc sống tươi đẹp của mình.
Bây giờ cô đã tìm được phương hướng phấn đấu và mục tiêu cho cuộc sống của mình, cũng coi như kịp thời chỉnh sửa lại kế hoạch của mình.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, tạm thời buông bỏ những suy nghĩ này, cô thấp giọng nói: “Năm đó em vẫn còn nhỏ tuổi, em nhớ lúc ba Thẩm vẽ bức tranh này, lúc nói tới chuyện này em đang nghe âm nhạc, lúc đó bởi vì em học ca khúc mới cho nên em có mở chức năng ghi âm, chỉ là không biết bây giờ có thể tìm được máy ghi âm này không nữa, cho dù có tìm được thì không biết là đoạn ghi âm ở bên trong có bị xóa hay không vẫn là một chuyện.”
Diệp Ân Tuấn cũng không ngại phiền phức.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy anh nói như vậy, trong đầu lập tức xuất hiện một chuyện.
“À đúng rồi, em nhớ rồi, ở chỗ của em có một bức tranh của ba Thẩm.
Là lúc trước khi mà Thẩm Niệm Niệm muốn đi học đàn violon, ba Thẩm đã lấy bức tranh đó ra để thế chấp, lúc đó em vẫn còn tốt bụng, sau khi bọn họ đi khỏi thì em đã chuộc bức tranh ấy về, lúc đầu em còn dự định khi nào có cơ hội thì em sẽ đưa lại cho ba Thẩm, dù sao thì ông ta rất thích bức tranh đó, nhưng mà có một số việc chen ngang cho nên em quên mất chuyện này.
Nếu như ba Thẩm đã thích bức tranh đó, em cảm thấy có lẽ là có thể tìm ra được chút vết tích từ trên bức tranh đó.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Ân Tuấn nheo mắt lại.
“Người bình thường có thích tranh của mình cũng không tới mức phải cất giấu?”
“Ba Thẩm cất kỹ mấy bức tranh lận, đều là những bức tranh tạo nên uy danh, trước kia em chưa từng hoài nghi những đồ vật của ông ta có phải là bản gốc hay không, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ là chúng ta có thể tìm được cái gì đó từ những thứ này.”
“Được rồi, để anh điều tra là được.”
Diệp Ân Tuấn sờ đầu của Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Muốn ăn cái gì, để anh đi làm cho em.”
“Không ăn, không có khẩu vị.”
Thẩm Hạ Lan thật sự không có khẩu vị.
Sau lưng đau rát, động một cái liền căng cứng dây thần kinh, cô có thể ăn được mới lạ đó.
Nhìn vết thương ở trên người của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn đột nhiên híp mắt lại..