Nhưng hiện tại năng lực của anh ta quá ít, anh ta chỉ có thể sống thận trọng, thậm chí bất chấp thân phận tiến vào giới giải trí làm diễn viên.
Nếu như lần này không phải Thẩm Hạ Lan bị Thẩm Niệm Niệm làm bị thương, anh ta cũng sẽ không bao giờ để bất kỳ ai tra xét được thế lực mà mình đã âm thầm bồi dưỡng.
Diệp Ân Tuấn thấy Phương Nguyên không lên tiếng, liền nói: “Chuyện mà tôi có thể phát hiện, anh cho rằng mấy anh chị em tâm tư kín đáo của anh không tra được sao? Muốn giấu diếm bản thân, anh chỉ có thể hợp tác cùng tôi.
Anh phải tin, bằng vào mối quan hệ với Hạ Lan, tôi sẽ không làm hại anh, thậm chí tôi còn có thể giúp anh.
Thế lực và tiền bạc của tôi có thể giúp ích rất nhiều cho anh, thậm chí giúp anh leo lên vị trí mà mọi người ghen tị.
Kết minh với tôi, không thiệt đâu, anh vợ.”
Ba chữ cuối cùng làm cho khóe môi Phương Nguyên giật giật.
Là ai cách đây không lâu bảo mình cút xa chút?
Là ai xua đuổi mình như xua đuổi tai họa vậy?
Vậy mà bây giờ lại gọi anh vợ à?
Không phải nói Diệp Ân Tuấn là người lạnh nhạt không nói tới tình cảm sao?
Anh vợ này là cái quái gì đây?
Đầu óc Phương Nguyên cũng không nhàn rỗi.
‘ Thực tế, những gì Diệp Ân Tuấn nói là đúng, anh ta cần viện trợ từ bên ngoài.
Vốn dĩ anh ta còn muốn nhân cơ hội tiếp xúc với nhà họ Hoắc, cho dù là quân đội hay thương trường thì nhà họ Hoắc cũng đều là ứng cử viên sáng giá nhất, nhưng bây giờ có Diệp Ân Tuấn chủ động lại gần, anh ta không tự chủ có chút do dự.
Diệp Ân Tuấn như nhận ra được tâm tư của Phương Nguyên, thấp giọng: “Đừng để ý đến nhà họ Hoắc, mối quan hệ giữ mẹ anh và nhà họ Hoắc rất nhạy cảm, một khi tìm đến nhà họ Hoắc, anh chưa cần làm gì cả, anh chị em của anh sẽ nghe được tiếng gió và hành động rồi.
Anh có nghĩ rằng anh có khả năng thắng lợi không? Tôi thì khác, vẫn chưa ai biết thân phận của Hạ Lan, anh chị em của anh cũng không vô cớ điều tra Hạ Lan, chỉ cần anh tránh xa Hạ Lan ra một chút, cô ấy sẽ không bị lộ.
Còn tôi là một doanh nhân, không liên quan gì đến anh hết, chúng ta kết minh, tất cả mọi người không ai ngờ được hết đúng không?”
Phương Nguyên thừa nhận.
những gì Diệp Ân Tuấn nói đều đúng.
“Anh muốn tôi làm gì?”
“Dùng quan hệ của anh phái mấy thuộc hạ của tôi tới trong nước chỗ anh, sau đó giao Thẩm Niệm Niệm cho tôi.
Cho dù có người phát hiện ra Thẩm Niệm Niệm đã bị thế lực nào đó cướp đi, cũng tuyệt đối không lần ra được anh.
Anh có thể tiếp tục giả vờ, tôi sẽ đánh lạc hướng họ.
“
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến lông mày Phương Nguyên nhíu lại.
“Anh nghĩ kỹ chưa? Bắt cóc người ở nước tôi, anh có thể bị liệt vào sổ đen, cả đời này cũng đừng mong bước vào đất nước chúng tôi nữa.”
“Cho nên tôi mới muốn đẩy anh lên cao.
Dù tôi có nằm trong sổ đen ở nước anh, chỉ cần anh ở vị trí cao, chuyện này một câu là giải quyết được rồi, đúng không? Ngoài ra, nếu anh thực sự muốn Hạ Lan có một ngày trở về thờ cúng mẹ anh, vậy thì đằng sau sự việc này nhất định phải có hậu thuẫn vững chắc cho cô ấy, để cô ấy yên tâm, đúng không? Phương Nguyên, anh muốn trèo lên cao, muốn báo thù, tôi có thể giúp anh, những gì tôi muốn chỉ là vợ tôi được an toàn mà thôi.
“
Phương Nguyên im lặng.
Anh ta vẫn luôn giả trang rất tốt.
Từ lúc suýt chết khi còn bé, cuối cùng phải nghĩ đến việc ve sầu thoát xác trốn khỏi đất nước, đến bây giờ phát triển trong giới giải trí, từng bước đi đều được anh ta suy tính kỹ lưỡng, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn vậy mà nhìn ra được mục đích cuối cùng của mình.
Thành thật mà nói, Phương Nguyên có chút sợ hãi.
Việc trở thành kẻ thù của một người như vậy, không nghi ngờ gì, là rất kinh khủng.
Diệp Ân Tuấn nói đúng, với quan hệ này của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn sẽ giúp anh ta, chỉ là anh ta rất muốn nhận lại Thẩm Hạ Lan.
Cô là người duy nhất anh ta quan tâm trên thế giới này.
“Diệp Ân Tuấn, tôi có thể giúp anh, cũng có thể xin giấy thông hành cho anh và Hạ Lan, nhưng tôi có một yêu cầu.”
“Nói đi.”
“Tôi hy vọng anh sẽ đưa con bé đến đây để tế bái mẹ tôi, được không?”
Phương Nguyên yêu cầu không quá đáng, nhưng đối với Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan mà nói, cũng coi như nguy cơ khá lớn.
“Tôi phải suy nghĩ, hơn nữa Hạ Lan bây giờ không thể đi được, anh biết mà.”
“Tôi hiểu được, tôi có thể chờ.”
“Cúp máy trước.”.