Cục Cưng Có Chiêu


“Có manh mối nào khác không?”
Diệp Ân Tuấn nhìn hồ sơ thẩm vấn trên tay.

Phi nói nhỏ: “Mấy thứ này là bây giờ tra ra được.”
“Tôi muốn biết người đứng sau Lý Viên Viên là ai, đi xem thử Lý Viên Viên từ khi rời đoàn phim đã tiếp xúc với ai, tôi muốn biết hết.”
“Vâng, tôi đi ngay bây giờ.”
Phi nhận lệnh, lui ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan vẫn đang thay quần áo bên trong, Diệp Ân Tuấn muốn đi vào, chỉ thấy phòng bị khóa từ bên trong.

Bên trong chỉ có Tiêu Niệm Vi và Thẩm Hạ Lan, có lẽ Thẩm Hạ Lan sợ anh cảm thấy khó chịu, mới cố ý làm như vậy.

Diệp Ân Tuấn khẽ thở dài, nhưng ánh mắt lại trầm xuống vài phần.


Cho dù người này là ai, làm tổn thương Thẩm Hạ Lan như hôm nay thì không thể tha thứ!
Trong phòng, Tiêu Niệm Vi cắt bỏ quần áo của Thẩm Hạ Lan, lộ ra vết thương bị rách bên trong, thở dài nói: ” Cậu có cái loại thể chất gì vậy? Đi đâu cũng có người ghi thù?”
” Không biết, chắc tại quá đẹp, người khác ghen tị nên mới ghét.”
Thẩm Hạ Lan cười cười trêu chọc, lại đột nhiên kêu lên một tiếng, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

“Lảm nhảm, tiếp tục lảm nhảm đi.

Thành ra thế này rồi, còn không biết an phận một chút.”
Tiêu Niệm Vi liếc cô một cái, ngữ khí bình tĩnh, nhưng sức lực trong tay nhẹ đi rất nhiều.

Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết Tiêu Niệm Vi miệng cứng lòng mềm, không khỏi cười nói: “Bác sĩ Tiêu à, vết thương của tớ khi nào mới lành thế?”
“Sâu đến thấu xương, tưởng mấy ngày là được xuất viện sao? Ở yên đó, không hết tháng, đừng nghĩ đến việc xuất viện.”
Tiêu Niệm Vi nhìn vết thương trên người Thẩm Hạ Lan, ánh mắt có chút chìm xuống.

“Vết bỏng kia không muốn xử lý chút hay sao?”
Tiêu Niệm Vi không biết nhiều về chuyện giữa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, cô cũng không phải là người nhiều chuyện, nhưng vết bỏng trên người Thẩm Hạ Lan rõ ràng cũng rất nhiều năm rồi.

Cô chỉ hơi tò mò, giữa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao một người phụ nữ xinh đẹp như Thẩm Hạ Lan vậy lại bị thương khắp người thế chứ?
Thẩm Hạ Lan sửng sốt trong chốc lát.

Nếu không có Tiêu Niệm Vi, cô đã quên mất vết bỏng trên người.

“Chỗ nào có vết bỏng? Không phải là hình xăm rất đẹp sao?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt.

“Nghĩ tớ mù à? Không muốn nói thì đừng nói, đừng có kéo sang điều gì khác.


Tớ nghĩ hình xăm của cậu có một số phản ứng dị ứng, hơn nữa che không được những vết bỏng trên người, tớ biết một bác sĩ da liễu rất giỏi, nếu cậu muốn xử lý nó, tớ sẽ liên hệ giúp.

Tranh thủ cơ hội nhập viện lần này, giải quyết hết vết thương trên người.

Một người phụ nữ hai mươi mấy, mà để thân hình như một bà già, Diệp Ân Tuấn của cậu không chê sao? “
“Anh ta dám!”
Thẩm Hạ Lan tràn đầy tự tin.

Hai người trò chuyện một lúc, Tiêu Niệm Vi đã xử lý vết thương xong xuôi.

“Được rồi, tớ sẽ không ở đây làm chướng mắt hai người nữa.

Có lẽ bây giờ Diệp Ân Tuấn hận không thể mở tung cửa phòng ra.

Tớ đi đây, có chuyện gì thì gọi cho tớ.”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.


Thật là vô cùng đau!
Thẩm Niệm Niệm này, cô không bỏ qua cho cô ta đâu!
Lúc Tiêu Niệm Vi đi ra ngoài, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang cầm chơi điếu thuốc trong tay, giữa hai lông mày hiện lên một tia lo lắng và sốt ruột, nhìn thấy Tiêu Niệm Vi bước ra liền nhanh qua đó.

“Sao lại khóa cửa lại vậy?”
“Vết thương của vợ anh hơi nghiêm trọng.

sợ gặp gió, cũng sợ anh đi vào đột ngột nên khóa cửa lại.

Anh đừng lo, tôi không bắt nạt cô ấy đâu.”
Tiêu Niệm Vi nhẹ nhàng nói xong, dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Hình xăm trên người cô ấy có chút nhiễm trùng, tiện thể làm phẫu thuật ghép da đi.”
Thân hình Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng lại.

“Có đau không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận