Ba Thẩm vừa nghe là phát hỏa.
Vu Phong không phải là người tốt tính, huống hồ với thân phận hiện tại của anh ta, có mấy người dám đối nói với anh ta như vậy?
Sắc mặt anh ta có chút xấu.
“Bác Thẩm, để cháu liên hệ thử xem.”
Tuy nói vậy nhưng giọng điệu của Vu Phong trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
Thẩm Phong không phải kẻ ngốc, cho nên đương nhiên có thể hiểu được.
Ông ta dằn xuống sự nóng nảy, nhàn nhạt nói: “Trên mạng có một số tin đồn về tôi.
Cậu xem có thể dùng mối quan hệ để xóa bỏ được không? Cậu biết đó, như thế ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi.”
Khóe miệng Vu Phong nhếch lên, mang theo ý mỉa mai.
Rốt cuộc vẫn cần anh ta giúp đỡ, giọng điệu cần anh ta giúp đỡ mà vẫn tệ như vậy, giống y hệt Thẩm Niệm Niệm.
“Được rồi, để cháu xem thử, nhưng bác Thẩm cũng biết, những thứ trên mạng đến nhanh đi nhanh, không cần quan tâm đến đâu, không tới một ngày nữa sẽ có tin tức khác thay thế rồi, bác cũng đừng lo lắng nhiều.”
Ba Thẩm bên này gần như phát điên.
Làm như trung tâm của những tin tức này không phải ông ta.
Ba Thẩm giận dữ dập máy.
Ánh mắt Vu Phong lạnh đi vài phần.
Nhìn thấy anh ta như vậy, đám thủ hạ chung quanh nhanh chóng nói: “Anh Phong, ông cha này của chị dâu có chút điên rồi, hay là chúng em đi dạy cho ông ta một bài học?”
“Nói cái gì vậy.
Ông ấy là cha của Niệm Niệm, chúng ta làm sao có thể ra tay với người nhà của cô ấy? Đi xem thử trên mạng là chuyện gì.”
Vu Phong giả nhân giả nghĩa nói.
.
truyện xuyên nhanh
Thuộc hạ nhanh chóng đi điều tra.
Không lâu sau bên kia truyền đến tin tức, nói có người đang nhắm vào Thẩm Phong, có thể là Diệp Ân Tuấn, dù sao người có khả năng như thế trừ Diệp Ân Tuấn ra cũng không còn ai.
Vu Phong trầm ngâm không nói.
” Thẩm Niệm Niệm tìm thấy chưa?”
“Vẫn chưa.
Người của chúng ta đang tìm kiếm khắp nơi, thậm chí sử dụng sức mạnh của đại hoàng tử nhưng vẫn chưa được tìm thấy.
Cô ấy dường như đã tan biến đi mất.”
Báo cáo của thuộc hạ khiến lông mày Vu Phong nhíu chặt.
Làm sao một người đang yên đang lành lại có thể mất tích một cách không thể giải thích được?
“Người của Diệp Ân Tuấn có hành động gì không?”
“Vẫn như cũ.”
“Thẩm Hạ Lan đâu?”
“Vừa được cứu.”
Vũ Phong hỏi gì thuộc hạ đáp nấy.
Anh ta châm thuốc, châm chọc nói: “Mạng của Thẩm Hạ Lan thật lớn, nhiều bột đậu phộng như vậy cũng không giết được cô ta.”
“Đúng vậy, Thẩm Hạ Lan ăn vài ngụm đã nhận ra bị dị ứng, lại ở trong bệnh viện nên cứu chữa tương đối kịp thời.”
Thuộc hạ run lập cập, chuyện này họ làm không đẹp lắm, sợ Vu Phong làm khó mình.
Vu Phong không giận mà thờ ơ nói: “Không quan trọng, chúng ta còn có cơ hội.
Bảo người của chúng ta tự bảo vệ mình, đừng để Diệp Ân Tuấn ra tay.”
“Yên tâm đi, người đã rời khỏi đây rồi, Diệp Ân Tuấn tìm không ra đâu.”
“Ừm, đi xuống đi.”
Sau khi Vu Phong cho thuộc hạ lui xuống, anh ta mới hút một hơi thuốc.
Thẩm Hạ Lan không chết, Diệp Ân Tuấn không chết, anh ta không vui.
Cha nuôi rơi vào bước đường hiện nay, nói thế nào cũng không thể tha cho bọn chúng được.
Trong làn khói, khuôn mặt hung dữ của Vu Phong càng thêm đáng sợ.
Tin tức trên mạng đã khiến Thẩm Phong bị tổn hại rất nhiều.
Những học trò của ông ta bắt đầu gọi điện để hỏi xem có đúng thế hay không.
Thẩm Phong chỉ có thể khẳng định đây đều là hư cấu, nhưng những lời này thậm chí đến ông ta còn không tin.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Phong bị cảnh sát tìm đến cửa..