Cục Cưng Có Chiêu


“Tôi ngăn cản cô ấy có thể nghe sao?”
Lời chất vấn này của Tiêu Niệm Vi ngược lại khiến Lâm Tử Thất có chút không còn lời nào để nói.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, người lo lắng nhất chính là Thẩm Hạ Lan, cô ấy sao có thể ở lại đây yên tâm dưỡng thương chứ?
“Nhưng….”
“Cô ấy muốn trở về, không ai có thể ngăn cản được, Diệp Ân Tuấn vì sự an toàn của cô ấy đã tìm chồng của tôi, cô yên tâm đi, ở phương diện này chồng tôi vẫn rất đáng tin.

Đã như vậy, cô ấy muốn đi đâu thì đi, dù sao ở đây cô ấy cũng không yên tâm để dưỡng bệnh, ngược lại, nếu như cô ấy làm chuyện mà cô ấy muốn làm, sẽ có lợi với sự hồi phục bệnh của cô ấy.”
Nghe thấy Tiêu Niệm Vi nói như vậy, Lâm Tử Thất vẫn cảm thấy có chút không ổn.

“Nhưng viết thương của cô ấy….”
“Chẳng qua tôi sẽ đi theo cô ấy, ai bảo người bác sĩ như tôi số lại khổ như vậy.”
Tiêu Niệm Vi không quan tâm nói, nhưng Lâm Tử Thất nghe ra được một chút vui vẻ trong giọng điệu của cô ta.

Không phải chứ?
Cô ta định cùng với Thẩm Hạ Lan về Hải Thành?
“Cô cũng muốn đi Hải Thành?”
Lần này Tiêu Niệm Vi không trả lời, nhưng rõ ràng là ý này.

Lâm Tử Thất cảm thấy hai người phụ nữ này có thể điên rồi.

Cho dù bây giờ Quốc tế Hoàn Trí Thẩm Hạ Lan là chủ tịch chấp hành, nhưng những cổ đông thành tinh kia sao có thể nghe một người phụ nữ nhỏ nhoi như cô ấy chứ?
Lúc này trở về không phải là tìm sự ngược đãi sao?
Nhưng nhìn thấy bước chân gấp gáp của Tiêu Niệm Vi, Lâm Tử Thất không thể không đi theo.

Thẩm Hạ Lan đang quyết toán, lúc nhìn thấy Tiêu Niệm Vi đến, còn cho là cô ra đến ngăn cản mình xuất viện, vội vàng nói: “Niệm Vi, tôi có chuyện gấp nhất định phải về Hải Thành một chuyến.

Cô đừng ngăn cản tôi.”
“Tôi không có ý định ngăn cản cô.

Tôi chỉ đến để nói với cô, vết thương trên người cô không có tôi là không được, cô có thể trở về Hải Thành, đưa tôi đi theo cùng, vé máy bay cô bỏ ra, tôi khá là nghèo.”
Đối với một Quốc Tế Nhất Đao mà nói, cô ấy nói mình nghèo, Thẩm Hạ Lan thật sự muốn xem thường cô ấy luôn.

Nhưng cô vẫn gật đầu.

“Được, chỉ cần cô không ngăn cản tôi, vé máy bay đều là chuyện nhỏ.”
“Vậy tôi cũng phải trở về.

Nhân tiện thăm Tống Đình và ba tôi.”
Lâm Tử Thất ở phía sau cũng đi lên.

Nghe thấy Tiêu Niệm Vi muốn ứng tiền thanh toán vé máy bay, bản thân cũng tham gia vào.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bọn họ như vậy, không khỏi có chút cảm động.

“Cảm ơn hai người.”
“Nói linh tinh gì vậy, mau đi thôi.”
Ngược lại Tiêu Niệm Vi có chút gấp gáp.

Sau khi Thẩm Hạ Lan quyết toán xong, gọi điện thoại cho Lam Thần, bảo anh ta và Khương Hiểu ở lại đây chú ý đến chuyện của công ty, sau đó tự mình liên hệ với Phi.

Đương nhiên Phi sẽ nghe lời Thẩm Hạ Lan, lúc Thẩm Hạ Lan hỏi có thể vào thăm Diệp Ân Tuấn không, anh ta lắc đầu.

“Mợ chủ, chuyện này khá khó giải quyết, chúng ta không đi vào được.”
Kết quả như vậy Thẩm Hạ Lan cũng đã đoán được, vì vậy không quá thất vọng, chỉ khẽ nói: “Đi mua vé máy bay, ba vé, chúng tôi muốn về Hải Thành.”
Phi có chút muốn nói mà không nói được.

“Thế nào? Có lời muốn nói?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Phi hỏi.

Phi vội vàng nói: “Lần này Sếp Diệp xảy ra chuyện rõ ràng là có người cố ý nhắm vào, thời gian chọn trùng hợp như vậy, chắc chắn còn có chứng cứ khác, bây giờ Sếp Diệp không có ở đây, mặc dù vấn đề bảo vệ an toàn của cô có cậu Lương đảm bảo một chút, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút.

Nếu như cô trở về Hải Thành, ngộ nhỡ những cổ đông làm khó cô, Sếp Diệp không chắc chắc có thể giúp được cô, mợ chủ, cô vẫn nên suy nghĩ kỹ càng.”
Thực ra lời nói của Phi đã rất ẩn ý rồi.

Thẩm Hạ Lan nghe ra được ý của anh ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui