Cục Cưng Có Chiêu


“Anh có thù oán với Thẩm Niệm Niệm sao?”
“Cứ coi là vậy đi.”
Phương Nguyên trả lời rất mơ hồ, anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, chỉ vào đồng hồ đeo tay của mình rồi nói: “Sắp đến giờ lên máy bay rồi, cho nên em định làm gì? Đi hay không đi?”
Thẩm Hạ Lan nhíu chặt mày.

Thành Lâm lại bắt cóc Thẩm Niệm Niệm, mà còn là ở nước T, điều này thật sự khiến Thẩm Hạ Lan rất ngạc nhiên.

Bây giờ càng khiến cô ngạc nhiên hơn là rốt cuộc người đàn ông Phương Nguyên này đang định giở trò gì?
“Anh có giao dịch gì với Ân Tuấn không?”
“Có.”
Phương Nguyên không giấu Thẩm Hạ Lan, anh ta khẽ nói: “Diệp Ân Tuấn đã hứa với tôi rằng chỉ cần tôi làm thẻ thông hành cho anh ta thì anh ta sẽ cử người của anh ta đưa Thẩm Niệm Niệm đi, sau đó sẽ đưa em đến gặp mẹ tôi.”
“Mẹ anh?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ, đây là điều kiện giao dịch quái quỷ gì vậy?
Phương Nguyên nghiêm túc gật đầu, trong mắt xẹt qua một ít cảm xúc mà Thẩm Hạ Lan không thể hiểu được.

“Tôi có thể hứa với anh chuyện này, nhưng tôi muốn đưa Thẩm Niệm Niệm đi thay cho Diệp Ân Tuấn, có được không?”
“Được thôi.”
Phương Nguyên không có ý kiến về chuyện này.

Thẩm Niệm Niệm vốn bị bắt vì cô, bây giờ cô muốn đưa cô ta đi cũng là lẽ tự nhiên.


“Nhưng không phải bây giờ em sẽ trở về Hải Thành sao?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đây thật sự là một vấn đề rối rắm.

“Phải, nhưng mà…”
“Em về Hải Thành trước đi, tôi sẽ bảo người của Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Niệm Niệm về Hải Thành rồi giao cho em.

Về phần điều kiện trao đổi, đợi em làm xong rồi nói sau.”
Phương Nguyên nói xong thì xua tay, rõ ràng đang có ý muốn đuổi người.

Thẩm Hạ Lan không hiểu Phương Nguyên có ý gì, anh ta là người như thế nào.

Thành Lâm đã chết, anh ta đau lòng muốn chết, còn Diệp Ân Tuấn là kẻ tình nghi.

Nếu cô là Phương Nguyên thì cô tuyệt đối sẽ không dễ nói chuyện như vậy, càng không giúp mình giao Thẩm Niệm Niệm cho mình.

Phương Nguyên có vẻ quá tốt với cô.

“Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
Thẩm Hạ Lan không muốn hỏi, nhưng cô lại không thể nhịn được, hỏi xong lại cảm thấy mình như một kẻ ngốc.

Phương Nguyên rõ ràng cũng rất sửng sốt.


Sống trong môi trường lừa lọc từ nhỏ nên anh ta chưa từng thấy người nào thẳn thắn như vậy.

Anh ta không nhịn được nhìn Thẩm Hạ Lan vài lần, rồi khẽ nói: “Có lẽ tôi thấy vừa mắt.”
Đây là cái lý do gì vậy?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng cô cũng không dám hỏi thêm.

Con người Phương Nguyên từ khi xuất hiện đã mang lại cho người ta cảm giác bí ẩn khiến cô không thể nhìn thấu, cô nghĩ tốt hơn hết là nên tránh xa người này ra một chút.

“Vậy tạm biệt.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì xoay người rời đi.

Phương Nguyên nhìn cô rời đi, đáy mắt xẹt qua một chút cô đơn.

Căn phòng trống không, vừa nãy Thẩm Hạ Lan mở cửa sổ, gió bên ngoài thổi vào khiến anh ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Anh ta đóng cửa sổ lại thì mới phát hiện có thêm một người trong căn hộ.

“Điện hạ, anh nên trở về rồi.”
Sắc mặt Phương Nguyên có chút khó coi, nhưng anh ta lại không nói gì cả.

Đúng vậy, đã đến lúc nên quay về rồi.

Anh ta trốn tránh ba bốn năm trời, cuối cùng lại hy sinh tính mạng của Thành Lâm, cả đời này anh ta không thể trả được.

“Anh đã điều tra rõ chuyện của Thành Lâm chưa? Ai làm?”
Người mặc đồ đen cúi đầu, cung kính nói: “Người của Tam điện hạ đã làm.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận