Thẩm Hạ Lan khẽ sững sờ.
“Bệnh đau thần kinh của anh ấy đã rất lâu không có tái phát rồi.”
“Cái này không nói chắc được, có lúc là ý chí của bản thân ngoan cường, có thể áp chế được, không để người ngoài nhìn ra, hoặc là sau khi uống thuốc xong sẽ đỡ, cho nên sẽ yên tĩnh được một hồi, nhưng mà cậu biết đó, cái di chứng đó không phải nhất thời là có thể giải quyết được.
Nghe Tô Nam nói, tệ nhất là có thể theo cả đời, cho nên cái này không nói chắc được.”
Nghe Tiêu Niệm Vi nói như vậy, tâm trạng Thẩm Hạ Lan rất nặng nề.
“Có cách chữa tận gốc không?”
“Chắc là không có, nhưng không biết Tô Nam có cách không, bây giờ chỉ có thể khuyên anh ta nghỉ ngơi nhiều, ít dụng não.
Mấy âm mưu quỷ kế gì đó, vẫn nên đừng nghĩ nữa, đơn giản mà sống qua ngày sẽ tốt hơn.
Hai vợ chồng các người cũng không thiếu tiền, nếu như tớ là cậu, có lẽ sẽ cùng anh ta đi du lịch, tâm trạng tốt rồi, áp lực giảm đi, cộng thêm sự điều trị của thuốc, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Đối với lời đề nghị của Tiêu Niệm Vi, Thẩm Hạ Lan ghi nhớ vào lòng.
Sau khi chuyện này xử lý xong, cô nhất định sẽ cùng Diệp Ân Tuấn đi du lịch.
“Thật sự không qua đó sao?”
Tiêu Niệm Vi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không có nhảy dựng lên, càng không có khóc lóc đòi về thành phố B, không khỏi hỏi.
Thẩm Hạ Lan từ từ ngồi dậy, tìm quần áo mặc lên, thấp giọng nói: “Tô Nam đã qua đó rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nếu như tớ thật sự thương anh ấy, thì nên nhanh chóng xử lý chuyện bên này, sau đó như cậu nói, đưa anh ấy ra ngoài thư thả.
Bây giờ qua đó không giúp được chút gì, chi bằng không đi thì hơn.”
Ánh mắt Tiêu Niệm Vi loé qua một tia tán thưởng.
“Cậu đang định đi đâu?”
“Đến chỗ ông ngoại một chuyến.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói, nhưng nhìn thấy Tiêu Niệm Vi cũng đứng dậy, không khỏi hỏi: “Cậu đi đâu?”
“Tớ đương nhiên là về nhà rồi, sao thế? Cậu sẽ không để tớ sống ở đây chứ? Tớ sống không quen đâu.”
Lời của Tiêu Niệm Vi khiến Thẩm Hạ Lan khẽ sững sờ.
“Cậu cũng có nhà ở Hải Thành?”
“Ông xã tớ là một trong bốn cậu chủ Hải Thành, tuy bây giờ không có ở đây, nhưng nhà thì vẫn có chứ.
Nghĩ sao vậy.”
Tiêu Niệm Vi cười nhạt, trực tiếp cáo từ với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình thật đúng là ngốc, sao cô không có nghĩ đến chứ.
Sau khi sửa soạn cho mình xong, Thẩm Hạ Lan lấy vài món đồ sưu tầm từ tầng hầm ra, định đem đi tặng cho ông cụ Tiêu.
Cả đời này ông ta không có sở thích gì, chỉ duy nhất thích uống trà sưu tầm đồ cổ gì đó.
Thẩm Hạ Lan thuận tay chọn một phần trà lá, nhưng đột nhiên híp mắt lại.
Trà ở bên trong phòng trà đều là Diệp Ân Tuấn cho người đem tới định kỳ, không có gì khác ngoài trà xanh và hồng trà, nhưng hồi nãy Thẩm Hạ Lan lại phát hiện bên trong số trà này lại có một loại trà khác.
Thân rễ của loại trà này rất lớn và thô ráp, có cảm giác nó sẽ không bao giờ là loại trà mà Diệp Ân Tuấn chọn.
Nhưng trà như vậy sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Mi tâm Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu lại, thuận tay bốc một nắm bỏ vào trong túi chân không, sau đó bỏ vào túi rồi đem ra ngoài.
Chỉ là cô vừa ra khỏi phòng trà thì gặp Vu Linh mới từ bên ngoài về.
Khi Vu Linh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì có chút sững sờ, sau đó vội vàng tiến lên trước buồn bã mà nói: “Con bé này chịu khổ rồi.
Dì nghe nói con của cháu bị sẩy rồi? Sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Nhưng hai đứa đã có hai đứa con rồi, cũng đừng quá thương tâm nữa.
Chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng ra có biết không?”
“Dạ biết rồi dì Vu.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, nhưng ngửi thấy một mùi quen thuộc từ trên người Vu Linh.
Loại mùi này Thẩm Hạ Lan đã từng ngửi thấy qua, giống như ngửi thấy qua từ trên người Thẩm Niệm Niệm vậy.
Nhưng bây giờ Thẩm Niệm Niệm hẳn đang ở trong tay Phương Nguyên, vậy mùi trên người Vu Linh từ đâu mà ra chứ?
Đầu não Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển.
“Dì à, mùi trên người dì thật thơm, là nước hoa mới sao? Hiệu gì vậy? Hôm nào cháu cũng đi mua một chai về thử.”.