Cục Cưng Có Chiêu


“Ông ngoại!”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lao tới, trực tiếp ôm lấy ông, trong lòng cảm động cực kỳ, đầu mũi cũng chua chua.

“Haiz.

Cũng là bà mẹ có con rồi, còn làm nũng trong lòng ông ngoại, cháu có xấu hổ không?”
“Cháu không quan tâm, cháu muốn ôm ông ngoại, cháu nhớ ông ngoại chết đi được.”
Thẩm Hạ Lan ôm lấy ông cụ Tiêu hệt như một đứa trẻ, nhân cơ hội dùng tay lau khô nước mắt.

Gặp lại nhau là niềm vui, cô không thể để ông ngoại thương cảm được, không phải sao?
“Được rồi được rồi, ông già này sắp thở không ra hơi rồi.

Mau ngồi xuống đi, ông bảo quản gia làm chút gì ngon cho cháu rồi, bữa trưa ở lại đây ăn cơm nhé?”
“Dạ, cháu muốn ăn cá chua ngọt.”
Thẩm Hạ Lan không chút khách sáo nào.

Ông cụ Tiêu lập tức ha hả cười to.

“Được, làm cho cháu ăn.

Trước đây sao không phát hiện cháu là một cô bé ham ăn chứ? Ông thấy, Nghê Nghê tham ăn giống cháu đó.”
Nghe thấy ông cụ Tiêu nói đến con gái, trong lòng Thẩm Hạ Lan không kìm được sự nhung nhớ.

“Nghê Nghê vốn đã thích ăn rồi, có gì giống cháu chứ? Ông ngoại, trong thời gian cháu không có nhà, Nghê Nghê có qua đây không?”
“Đương nhiên, khoảng thời gian đó thì ngày nào cũng tới, nhưng khoảng thời gian này không phải ra ngoài vẽ vật thực rồi sao, ông đã mấy ngày chưa gặp con bé đó rồi.

Phải nói, Diệp Ân Tuấn này cũng thật có lòng.

Mẹ cháu bây giờ không còn nữa, một lão già như ông một mình, ngày ngày ăn mặc đợi chết, cũng may có nó đưa Nghê Nghê đến bên cạnh với ta.

Lúc mới bắt đầu thì hai ông cháu ta quả thực rất bận rộn, con bé này, tính khí dữ cực kỳ.

Hễ không thích là trực tiếp đập đồ.

Ông thấy sức khoẻ con bé khá yếu, khoảng thời gian này đã dạy cho nó một số thuật phòng thân, cũng không biết con bé này gần đây không ở bên cạnh ông, có luyện tập hằng ngày không nữa.

Con gái, vẫn nên học chút thuật phòng thân tốt hơn, không có lỗ.”

“Dạ được!”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ mà cười.

Nói thực, chỉ có về bên ông cụ Tiêu, Thẩm Hạ Lan mới cảm thấy có một tia cảm giác gia đình thật sự.

“Vết thương trên người cháu không sao chứ? Có cần ông kêu vợ Tô Nam khám cho cháu không?”
Ông cụ Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ của Thẩm Hạ Lan hình như lại gầy đi rồi, không khỏi có chút đau lòng.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không cần đâu, cháu có bác sĩ khác rồi, Tử Đồng bây giờ bụng lớn như vậy, cũng không tiện, bảo cô ấy dưỡng thai cho tốt đi.”
“Cháu đó, cứ nghĩ cho người khác, không biết chăm sóc cho mình chút nào hết.”
Ông cụ Tiêu thở dài.

Đứa cháu gái ngoại này không giống con gái chút nào cả, nhưng có chút giống với người bạn già đã qua đời của mình.

Tuy bà ta đã làm một số chuyện có lỗi với mình, cũng để lại một nghiệt chủng của người khác suýt chút làm tổn thương đến Thẩm Hạ Lan, nhưng gần đây có lẽ là tuổi cao rồi, ông cụ Tiêu có chút bắt đầu nhớ bà ta rồi.

Nghĩ đến những cái tốt của bà ta trước đây, nhớ đến khi bọn họ yêu đương, nghĩ đến sự ngọt ngào khi bọn họ mới kết hôn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui