Nói xong Thẩm Hạ Lan liền quay người định đi, nhưng bị bác sĩ chặn lại.
“Cô Thẩm, cô không thể như vậy được.
Tình hình của ông Thẩm thật sự không được tốt lắm, đây có lẽ là di nguyện cuối cùng của ông ta.”
“Thật xin lỗi, tôi và ông ta thật sự không có thân thiết như vậy.”
Thẩm Hạ Lan dùng một chút sức, lập tức hất bác sĩ ra.
Cô nhìn cảnh sát hai bên, nói: “Nhắc nhở các người một chút, canh chừng cho tốt, nếu không thật sự sẽ để người chạy trốn đó.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp gọi cho Bạch Tử Đồng một cuộc điện thoại.
“Tử Đồng, cô có người nào quen ở bệnh viện trung tâm thành phố không?”
“Có chứ, sao thế? Tôi có quen viện trưởng của bọn họ.”
Khi Bạch Tử Đồng nhận được điện thoại của Thẩm Hạ Lan thì khẽ sừng sờ.
“Tìm ông ta giùm tôi, Thẩm Phong bị bệnh nặng rồi, đang ở phòng phẫu thuật, cô bác sĩ phẫu thuật này kêu tôi vào gặp ông ta một cái, cô cảm thấy có hợp với quy định của bệnh viện này không?”
Khi Thẩm Hạ Lan gọi điện cho Bạch Tử Đồng, sắc mặt của bác sĩ liền trắng bệch, bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, liền hoảng sợ vội vàng lùi lại một bước.
Nhưng Thẩm Hạ Lan không định bỏ qua cho cô ta.
Nếu đã có gan nhận tiền của Thẩm Phong, thì phải có gan gánh hậu quả không phải sao?
Càng huống hồ hồi nãy còn định cưỡng ép mình nữa.
Thẩm Hạ Lan quét nhìn thẻ nhân viên của cô ta một cái, nhàn nhạt nói: “Hình như tên là Lý Văn Lệ.”
Lý Văn Lệ sợ hãi vội vàng mở miệng.
“Cô Thẩm, tôi chỉ là ra đây nói một tiếng theo ý của bệnh nhân thôi, nếu như cô không đồng ý thì thôi.”
“Bây giờ lại nói thôi? Muộn rồi, viện trưởng các người sẽ qua đây ngay, cô đợi giải thích với viện trưởng của các người đi.”
Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại.
Hiệu lực làm việc của Bạch Tử Đồng quả thực rất nhanh.
Bên này Thẩm Hạ Lan vừa cúp điện thoại không bao lâu thì viện trưởng của bệnh viện trung tâm thành phố đã chạy bước nhỏ đến rồi.
Đùa à.
Tuy Diệp Ân Tuấn tạm thời bị kiện cáo quấn thân, ảnh hưởng tiêu cực rất lớn, nhưng nhà họ Diệp là thế gia trăm năm, sao có thể nói ngã là ngã chứ? Hơn nữa Diệp Ân Tuấn còn có ba người anh em tốt khác nữa, Hải Thành có bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, ai dám đắc tội với bà Diệp chứ?
Cũng chỉ có con ngốc Lý Văn Lệ này vì một chút lợi ích ruồi nhặng mà không phân rõ sự tình ai đúng ai sai thôi.
Đối với kết quả như vậy, Thẩm Hạ Lan vẫn rất hài lòng.
Cô nhìn bên trong phòng phẫu thuật một cái, tuy không nhìn thấy Thẩm Phong, nhưng tiếng nói chuyện bên ngoài chắc chắn sẽ truyền đến tai ông ta.
Nếu như cô đoán không sai, thì Thẩm Phong rất có thể mượn cơ hội phát bệnh mà muốn cô vào, sau đó bắt lấy cô, muốn thoát khỏi tù rời khỏi chỗ này.
Thẩm Hạ Lan sao có thể để ông ta được như ý.
Cô đột nhiên cong môi lên, cười nói: “Viện trưởng, ông xem ông Thẩm bệnh nặng như vậy, chi bằng ông đích thân phẫu thuật chính đi? Tôi nghe nói nhồi máu cơ tim sẽ chết người đó.
Ông yên tâm, chữa chết thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của ông đâu.”
Lời này nói vô cùng tàn nhẫn, như đang trực tiếp nói với viện trưởng, ông trực tiếp chữa cho ông ta chết là được.
Thẩm Phong không nhịn nổi nữa, tức đến suýt đã nhảy dựng lên..