“Dạ.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, sau đó nói: “Ông ngoại, lát nữa cháu cùng xe chú ba đến quân khu gặp Minh Triết, ông có lời gì muốn nhắn với nó không?”
“Kêu nó làm thật tốt, học thật tốt.
Trở thành người có ích cho quốc gia.”
Ông cụ Tiêu không hổ xuất thân quân đội, vừa mở miệng chính là như vậy.
“Dạ được.”
Thẩm Hạ Lan cũng không ngoài ý muốn, cười đáp.
Bữa cơm vô cùng vui vẻ.
Thẩm Hạ Lan còn ăn chút tráng miệng, cảm thấy no quá rồi.
Cô muốn ra hậu viện dạo, Lưu Nghệ không đi theo, dù sao nơi này là nhà họ Tiêu, người ngoài muốn vào cũng không thể.
Ông cụ Tiêu lớn tuổi, ăn cơm xong cần ngủ bù, cũng quay về phòng mình.
Thẩm Hạ Lan vươn cánh tay, khoác áo khoác đến hậu viện.
Ông cụ Tiêu mấy năm nay tu sửa hậu viện thành vườn hoa, hoa gì cũng có, ngắm nhìn tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Bỗng ‘bộp’ một tiếng, dường như có tiếng vật nặng rơi xuống vang lên, khiến Thẩm Hạ Lan lập tức cảnh giác.
Ai?”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy một bé trai từ dưới đất bò dậy, rõ ràng là rơi từ trên tường vây xuống.
Cậu bé nhìn thấy cô liền có chút ngại ngùng, nở nụ cười đỏ mặt.
“Dì, xin lỗi, cháu không chú ý nên ngã.”
Cậu bé khoảng bảy tám tuổi, xinh xắn đáng yêu, nếu không phải vì mặc quần áo bé trai, Thẩm Hạ Lan thật sự cho rằng người đứng trước mặt là một cô bé.
“Sao cháu lại ở trên tường vây nhà dì?”
“Cách vách là nhà cháu.”
Cậu bé giải thích.
Thẩm Hạ Lan cũng không biết cạnh nhà ông cụ Tiêu là ai, nhưng cùng ở trong đại viện quân khu, nhất định là con cái người trong quân đội.
Ánh mắt đầu tiên cô đã thích đứa bé này rồi.
“Cháu tên gì?”
“Cháu tên Trạm Dương.”
Trạm Dương trả lời.
Họ Trạm ở Hải Thành khá hiếm, Thẩm Hạ Lan nhất thời cũng không nghĩ ra cậu là con nhà ai, cười nói: “Dì từ cửa chính đưa cháu về nhé.”
“Không cần đâu ạ.”
Trạm Dương vội xua tay.
Chính vào lúc này, bên kia tường truyền tới giọng bé gái non nớt.
“Trạm Dương! Anh! Anh lại chạy đi đâu rồi? Có phải lại lộn tường đi tìm Diệp Nghê Nghê rồi không? Em nói cho anh biết, anh còn không quay lại, em sẽ đi mách ba, để ba phạt anh đứng tư thế quân đội, để anh lại quân khu không cho anh về nữa!”
Khóe môi Trạm Dương giật giật.
“Biết rồi, anh về ngay, đồ mách lẻo.”
Trạm Dương miễn cưỡng đáp một câu.
Bên kia lập tức im bặt.
Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng từ đoạn đối thoại của hai anh em nghe ra một chút ý tứ.
Hử?
Cậu bé đẹp trai này là đến tìm con gái cô Diệp Nghê Nghê?
Tình huống gì đây!
Cô nhóc chỉ biết ăn nhà cô còn có thể tìm thấy bạn nam đẹp như vậy sao?
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan nhìn Trạm Dương có chút dáng vẻ mẹ vợ nhìn con rể.
Trạm Dương bỗng không tự nhiên.
“À dì ơi, cháu đi trước!”
Nói rồi, cậu liền muốn leo tường như chạy trốn, lại bị Thẩm Hạ Lan kéo áo xuống..