Cục Cưng Có Chiêu


“Mẹ, mẹ đây là thẹn quá hóa giận.”
“Mẹ đây là giáo dục con cái! Thằng nhóc thối, con qua đây cho mẹ!”
Thẩm Hạ Lân nói xong thì muốn đuổi Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết nhanh chóng chạy, lại cố ý giảm tốc độ bước chân, khi ở chỗ quẹo, rất khéo bị Thẩm Hạ Lan tóm được.

Cậu bé thuận thế ngã vào trong lòng của Thẩm Hạ Lan, hơn nữa bàn tay nhỏ còn quàng qua cổ của Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Diệp Minh Triết bỗng dịu giọng nói chuyện, khiến trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng mềm nhũn.

“Mẹ cũng nhớ con.”.

Truyện Đoản Văn
Thẩm Hạ Lan siết cánh tay lại, ôm chặt Diệp Minh Triết.

Mùi máu thoang thoảng tràn vào khoang mũi của Diệp Minh Triết.

Lông mày của cậu bé hơi nhíu lại, nhưng không có lên tiếng, chỉ yên lặng dựa vào lòng của Thẩm Hạ Lan, tận khả năng hưởng thụ sự yêu thương của mẹ.

Thời gian thăm rất nhanh đã hết.

Thẩm Hạ Lan không nỡ rời đi, nhưng lại không thể không rời đi.

Mắt của cô bỗng có hơi đỏ.

“Con trai, mẹ hối hận rồi.

Chúng ta không ở đây nữa có được không? Theo mẹ về nhà.

Mẹ không nỡ xa con.”
Đáy mắt của Diệp Minh Triết vụt qua một tia bất lực.

“Mẹ, con là một quân nhân.”
“Con vẫn là con trai của mẹ.”
“Con được nghỉ sẽ về thăm mẹ.”
Diệp Minh Triết thật sự cảm thấy mệt lòng.

Mẹ của cậu bé hình như càng ngày càng biết giả bộ đáng thương thì phải làm sao?
Diệp Ân Tuấn rốt cuộc đã làm cái gì? Rõ ràng khiến trí lực của mẹ giảm sút.

Nhưng những lời này cậu bé không dám nói.

Thẩm Hạ Lan thấy vẻ mặt của Diệp Minh Triết thì biết, đứa nhỏ không có lương tâm này thích ở đây.

Cô nhịn nỗi xót xa rồi nói: “Vậy con nhất định phải nhớ được nghỉ thì về nhà thăm mẹ.

Không được nuốt lời.

Sau này cho dù có vợ rồi, cũng không được không về thăm mẹ.

Con biết đó, mẹ vì sinh con và Nghê Nghê, năm đó…”
“Mẹ, con bảo đảm, cho dù con sau này có con rồi, con cũng sẽ lập tức mang con cái về nhà thăm mẹ, được không?”
Diệp Minh Triết biết Thẩm Hạ Lan chính là đang tìm cảm giác tồn tại một cách trá hình.

Nói đi nói lại, vẫn là lão Diệp không tốt.

Người phụ nữ của mình vậy mà không có chiều được, thật sự là không đủ tiêu chuẩn mà!
Diệp Minh Triết trong lòng nói xấu, ngoài mặt lại trưng ra nụ cười ngọt ngào.

Thẩm Hạ Lan hôn liên tiếp vào gương mặt nhỏ của Diệp Minh Triết, lúc này mới lưu luyến không lỡ mà rời khỏi ký túc của cậu bé.

Hoắc Chấn Hiên đã đợi ở bên ngoài.

Khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan hai mắt đỏ hoe đi ra thì có hơi không thể lý giải: “Sao vậy? Thằng nhóc thối Minh Triết đó chọc cháu tức giận rồi sao?”
“Không có, chỉ là không nỡ xa con trai của cháu.”
“Con hư tại mẹ.

Đây là quân đội! Phụ nữ các cháu ấy, chính là biết cản trở!”
Lời của Hoắc Chấn Hiên khiến mắt của Thẩm Hạ Lan trợn lên.

“Chú ba, cháu cuối cùng cũng biết chú tại sao hơn 30 tuổi mà vẫn không tìm được vợ rồi.

Người như chú nên sống độc thân cả đời.

Cô gái nhà nào chịu gả cho chú thật đúng là mù.”
“Nói chuyện kiểu gì đấy.”
Hoắc Chấn Hiên cảm thấy mình không có đắc tội với Thẩm Hạ Lan, đứa cháu gái này hôm nay sao nói chuyện lại độc như vậy?
Thẩm Hạ Lan lười nói với chú ta, nói rồi cũng không hiểu, còn không bằng tiết kiếm nước bọt của mình.

Diệp Minh Triết vào lúc sau khi Thẩm Hạ Lan rời đi thì trực tiếp mở máy tính xách tay, cắt đứt hệ thống mạng của nội bộ quân khu, lập tức đăng nhập vào hệ thống bên ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui