“Mẹ cháu…”
“Cháu yên tâm đi, ông cố ngoại của cháu đã sắp xếp người đi theo bảo vệ mẹ cháu rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, cháu bây giờ quay về cũng không giúp được cái gì, không phải là tất cả người xấu đều biết sử dụng khoa học công nghệ cao để phạm tội, cho nên nhân tài khoa học công nghệ cao như cháu quay về chỉ có thể lãng phí thời gian lãng phí sức người, còn có khả năng cản trở mẹ cháu.
Cháu yên tâm ở lại quân khu làm nghiên cứu của cháu đi.”
Hoắc Chấn Hiên đã nói đến mức này rồi, Diệp Minh Triết nếu như còn không thức thời thì thật sự phải mất đi bộ quân phục này rồi.
Cậu bé cụp mắt không nói chuyện, trong lòng đang nghĩ rốt cuộc có nên quyết định tiếp tục ở lại quân khu không?
Thẩm Hạ Lan không hề biết Diệp Minh Triết vì chuyện của cô mà đi nói chuyện như một người đàn ông với Hoắc Chấn Hiên, cô sau khi được nhân viên cảnh vệ đưa ra ngoài, trực tiếp dùng xe quân đội đưa trở về.
Khi trên đường, Thẩm Hạ Lan nhận được điện thoại của Vu Linh.
“Hạ Lan, cháu tối có quay về ăn cơm không?”
Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, nói không có chút cảm xúc nào: “Dì Vu, dì là muốn nấu gì cho cháu ăn sao?”
“Nhìn đứa trẻ cháu nói kìa, cháu chịu khổ lớn như vậy, bây giờ về nhà rồi, dì thế nào cũng phải nếu ít đồ bổ ngon ngon cho cháu không phải sao? Buổi trưa ăn ở nhà ông ngoại cháu rồi phải không? Dì biết cháu và ông ngoại cháu tình cảm tốt, nhưng có như nào cũng là một cô cháu ngoại, vẫn là đừng làm phiền Tiêu lão thủ trưởng.
Dì đã dọn dẹp một lượt phòng cho cháu rồi, tối trở về đi, Tử cũng nhớ cháu, cháu cũng biết con bé bây giờ mang thai rồi, có hơi lo lắng, cháu về ở bên con bé nó cũng vui hơn.”
Vu Linh đã nói đến mức này rồi, Thẩm Hạ Lan nếu như không đồng ý thì sẽ lộ ra sơ hở.
Có điều trong lòng của Thẩm Hạ Lan có hơi hừ lạnh.
Thế nào cũng là một cô cháu ngoại là có ý gì?
Hàm ý trong lời này là chia rẽ cô và ông cụ Tiêu.
“Được, vậy thì làm phiền dì.
Cháu muốn ăn canh vịt gà.”
Thẩm Hạ Lan gọi món như bình thường.
“Được được được, chiều dì đi chuẩn bị.”
Vu Linh nói xong thì lại nói chuyện một lúc với Thẩm Hạ Lan mới cúp máy.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan trở nên trầm thấp.
Người không biết còn tưởng tình cảm giữa bọn họ rất tốt, thật sự rất giống mẹ con.
Nếu như không phải ông cụ Tiêu nhắc nhở, không phải lần này Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, cô thật sự không nghi ngờ đến Vu Linh.
Người phụ nữ này thật sự là che giấu quá sâu rồi.
Nhân viên cảnh vệ luôn không nói chuyện, anh ta là được Hoắc Chấn Hiên gọi đến đưa Thẩm Hạ Lan về đại viện quân khu.
Khi xe sắp đến nhà của ông cụ Tiêu, điện thoại của Thẩm Hạ Lan bỗng đổ chuông lần nữa.
Cô hơi cúi đầu liếc nhìn, là số điện thoại lạ.
Lại là ai?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô sau khi quay lại Hải Thành, nghiệp vụ này ngược lại trở nên nhiều hơn, xem ra những người ẩn nấp trong chỗ tối kia thật sự có hơi rục rịch rồi.
Cô thản nhiên ấn nút nghe.
“Tôi là Thẩm Hạ Lan, ai đó?”
Đối phương khựng lại một chút, nói: “Chào bà Diệp, tôi là người của nhà giam thứ hai.
Có người muốn gặp cô.”
Thẩm Hạ Lan sững người.
Nhà giam thứ hai?
Nơi nhốt Diệp Tri Thu?
Diệp Tri Thu sau khi bị nhốt lại chính thức khởi kiện, Thẩm Hạ Lan không có nghe ngóng tình hình bên đó nữa, cho nên Diệp Tri Thu có phải bị phán tù chung thân hay không cô thật ra không quá rõ.
Hiện nay trôi qua thời gian dài như vậy, lẽ nào là Diệp Tri Thu muốn gặp cô?
Thẩm Hạ Lan không ngờ Diệp Tri Thu muốn gặp cô, suy nghĩ một lát thì nói: “Khi nào?”
“Tốt nhất là càng nhanh càng tốt.
Diệp Tri Thu bị phán tử hình, ngày mai sẽ thi hành án.”
Lời của đối phương khiến Thẩm Hạ Lan sửng sốt, có điều suy nghĩ lại, Diệp Tri Thu làm nhiều chuyện người thần đều phẫn nộ như vậy, tử hình cũng không chê được.
“Được, tôi bây giờ tới.”
Thẩm Hạ Lan gọi điện cho Lưu Nghệ..