Cục Cưng Có Chiêu


Lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại, còn chưa nói gì thì nghe thấy Diệp Tri Thu nói: “Chuyện tôi muốn nhờ cậy cô là nếu như sau khi tôi chết rồi, Vũ Kha cũng đi theo tôi, làm phiền cô chôn tro cốt của chúng tôi cùng nhau.

Tôi cũng biết, dùng thân phận tội nhân hiện nay của tôi, tôi không thể vào được phần mộ tổ tiên của nhà họ Diệp, cho nên tôi đã mua nghĩa địa cho mình từ lâu rồi.

Sau về nhờ cô chôn chúng chúng tôi là được.”
“Chỉ như vậy?”
Thẩm Hạ Lan tưởng rằng Diệp Tri Thu sẽ nhờ cậy cô chuyện gì khác, không ngờ chỉ là chuyện xử lý hậu sự.

Diệp Tri Thu cười có chút điềm nhiên.

“Chỉ như vậy, kiếp này của tôi sóng to gió lớn đều trải qua rồi, cũng từng hận, từng yêu, cũng không tính là sống uổng.

Kiếp này tôi và Vũ Kha là vợ chồng, kiếp sau chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.

Có bà ấy cùng tôi lên đường, tôi không cô đơn.”
Đáy mắt của Diệp Tri Thu hiện ra một tia hạnh phúc.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan không biết có cảm giác gì.

Không trách được, Diệp Tri Thu là một tên khốn xấu xa! Nhưng đối với Mạnh Vũ Kha mà nói, ông ta lại là một người đàn ông tốt.

Là ông ta xây lên một hòn đảo biệt lập với bên ngoài cho Mạnh Vũ Kha, khiến kiếp này của Mạnh Vũ Kha có thể hạnh phúc khỏe mạnh sống đến bây giờ, tuy không thể làm mẹ, nhưng có một người đàn ông như vậy yêu mình, cũng là một chuyện hạnh phúc.

“Được, tôi đồng ý với ông, có điều ông sao chắc chắn mạnh Vũ Kha nhất định sẽ chết vì ông? Nếu như bà ấy muốn sống, chẳng lẽ ông còn muốn phái người giết bà ta chắc?”
“Nếu như bà ấy muốn sống, vậy thì nhờ cô chu cấp cho bà ấy, mất đi tôi thì bà ấy giống như hoa mất đi nước, cũng không sống được bao lâu, sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian.

Chỉ hy vọng cô đừng chuyển oán hận của cô lên người bà ấy là được, bà ấy vô tội.”.

Ngôn Tình Sắc
Đáy mắt của Diệp Tri Thu vụt qua một tia bi thương.

Ông cả đời đều muốn che mưa chắn gió cho Mạnh Vũ Kha, không ngờ cuối cùng ông ta lại không thể thực hiện được lời hứa này.

Thẩm Hạ Lan trầm mặc, cũng xem như chấp nhận chuyện nhờ cậy của Diệp Tri Thu.

Phòng tiếp khách nhất thời có chút yên tĩnh, yên lặng đến mức khiến người ta cảm thấy có hơi đè nén.

Diệp Tri Thu thở dài một hơi, nói: “Không muốn biết tôi muốn dùng bí mật gì đến trao đổi sao?”
“Ông muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy tất cả đều không có ý nghĩa rồi.

Diệp Tri Thu sắp chết rồi, chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật, mặc kệ ông ta đã từng làm chuyện gì, khoảnh khắc xử bắn đều nên kết thúc rồi.

Ông ta dù sao cũng là chú hai của Diệp Ân Tuấn, chuyện chăm lo cho Mạnh Vũ Kha, thu xác cho ông ta, Thẩm Hạ Lan cảm thấy là con dâu của nhà họ Diêp, chị dâu của Tử, cũng không có gì không thể làm.

Cho nên cô không có hỏi chuyện bí mật nữa.

Diệp Tri Thu nhìn cô, lần nữa thở dài rồi nói: “Thẩm Hạ Lan, cô rất lương thiện, là một cô gái tốt, nhưng cô thật sự không thích hợp làm con dâu của nhà họ Diệp.

Cô như này, nếu như không có Diệp Ân Tuấn bảo vệ, cô có thể sớm không còn trên thế gian này nữa rồi.”
Thẩm Hạ Lan cười lạnh rồi nói: “Lẽ nào Mạnh Vũ Kha của ông thích hợp làm con dâu của nhà họ Diệp sao?”
“Cho nên tôi mới để bà ấy rời xa trần thế, tất cả nghiệp chướng, tất cả chuyện sai lầm tôi đi làm là được.”
Lời của Diệp Tri Thu ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan không biết nên phản bác như thế nào rồi.

“Tôi có thích hợp hay không, bây giờ nói cũng có hơi muộn rồi, dù sao tôi đã gả vào rồi.”
“Quả thật lạ vậy, cô tuy không thích hợp làm con dâu của nhà họ Diệp, nhưng lại khiến tôi có hơi thích cô rồi.”
“Tuyệt đối đừng, ông vẫn là thích Mạnh Vũ Kha của ông đi.”
Thẩm Hạ Lan xin từ chối đối với sự thích của Diệp Tri Thu.

Diệp Tri Thu đã cười, mỉm cười có chút vui vẻ và giải phóng.

“Con của Tử nếu như sinh ra, đừng nói cho nó biết nó có một người ông ngoại như tôi.

Xem như tôi trước giờ không tồn tại.

Tôi nếu lúc giàu sang không thể cho con bé một chút ấm áp nào, tôi chết rồi thì càng không cần để con cái của con bé biết.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui