Cục Cưng Có Chiêu


Xe chạy khỏi thành phố được khoảng 20 phút thì dừng lại ở một vùng núi.

“Xuống xe đi theo tôi.’ Thẩm Hạ Lan xuống xe trước.

Triệu Ninh do dự, nhưng cũng bước xuống theo.

Lưu Nghệ khóa xe lại, đi theo sau bọn họ.

Ba người đi bộ khoảng hơn 20 phút thì đến trước cổng của một viện điều dưỡng.

Không thể không nói, viện điều dưỡng này xây dựng ở trong núi, người bình thường thật sự không tìm ra được.

Nơi này đâu đâu cũng có bảo vệ đi tuần, hơn nữa ai ấy đều được trang bị súng.

Tim của Triệu Ninh kêu lộp bộp.

“Chị dâu, em có phải đã làm chuyện gì sai khiến cho chị không vui không?”
“Vào trong đi rồi nói.”
Thẩm Hạ Lan không có trả lời anh ta.

Ba người đi vào một căn phòng, Lưu Nghệ lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại, đứng gác ở bên ngoài.

Thẩm Hạ Lan chỉ vào chiếc ghế đối diện mình và nói với Triệu Ninh: “Ngồi.”

Triệu Ninh có hơi lo lắng, có điều vẫn ngồi xuống.

“Chị dâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.”
“Cậu không biết?”
Mắt của Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Triệu Ninh.

Triệu Ninh cả người run rẩy, suýt nữa tưởng mình nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, vội nói: “Em thật sự không biết, chị dâu, nếu em làm sai chuyện gì, chị nói cho em biết, em sửa.

Con người này của em vốn không thông minh, may mắn chị và Sếp Diệp không ghét bỏ em, em chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với Tử.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Triệu Ninh hai phút, từ trong mắt của anh ta, Thẩm Hạ Lan không nhìn ra cái gì.

Nếu không phải là Triệu Ninh diễn quá tốt, vậy thì nói rõ Triệu Ninh thật sự không có vấn đề.

Cảm xúc của Thẩm Hạ Lan dịu lại.

“Nói thật với cậu vậy, chuyện Diệp Ân Tuấn bị hãm hại, tôi nghi ngờ có liên quan đến Vu Linh.

Cậu đối với bà ta có nhìn nhận gì không?”
Triệu Ninh hơi sững người, có điều rất nhanh đã khôi phục thần thái.

“Em không tiện nói, đó là mẹ của Tử.’ “Bây giờ ở đây, cậu có thể nói.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Triệu Ninh trầm tư.


“Tử đang ở đâu?”
“Cậu yên tâm đi, em ấy không ở nhà họ Diệp, đã được tôi đón về rồi, cậu hoàn toàn có thể yên tâm về an toàn của Tử.”
Nghe đến đây, Triệu Ninh giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chị dâu, em cũng phát hiện mẹ có chút không ổn, nhưng em không thể nói, cũng không dám nói, em nghi ngờ trong nhà có hệ thống máy nghe lén, em thậm chí ngay cả điện thoại cũng không dám gọi, sợ nói cái gì bị người khác nghe thấy.

Nhưng bà ấy là mẹ của Tử, Tử bây giờ lại trong tình trạng như này, em thật sự không có nắm chắc có thể bảo vệ an toàn của Tử hay không, cho nên…”
Triệu Ninh thở dài một tiếng, rất là bất lực.

Đối với điểm này, Thẩm Hạ Lan vẫn có thể hiểu được.

“Bây giờ nói thử với tôi xem, cậu cảm thấy bà ta không ổn chỗ nào?”
Đối diện với câu hỏi của Thẩm Hạ Lan, Triệu Ninh có hơi buồn bực nói: “Em không có chứng cứ trực tiếp, nhưng gần đây cảm thấy cơ thể mất sức, khô khốc, hơn nữa có lúc sẽ đột nhiên lờ đờ, suýt nữa té ngã.

Chị biết đó, từ sau khi mẹ đến, cơm nước bình thường đều là mẹ làm, má Hoàng trước nấu cơm bị mẹ sắp xếp đi chăm vườn hoa rồi chị dâu.

Nói thật, đồ ăn mẹ nấu khá là ngon, mới đầu em thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc, nhưng dạo này cơ thể xuất hiện vấn đề khiến em có hơi sợ.

Em từng hỏi Tử có loại tình trạng này không, cô ấy nói không có.

Em cũng không dám nói nhiều.

Em mượn cớ nói cần phải đi làm kiểm tra, mẹ đi cùng em, khi có kết quả kiểm tra, mọi thứ của em đều bình thường, nhưng em lại cứ cảm thấy không ổn chỗ nào đó.”
Triệu Ninh vì chuyện này mà rất là sầu não.

Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.

“Lưu Nghệ, gọi bác sĩ đến lấy máu của Triệu Ninh đi kiểm tra.”
“Được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận