Cục Cưng Có Chiêu


Trong phòng lần nữa chỉ còn lại hai người là Triệu Ninh và Thẩm Hạ Lan.

Triệu Ninh thấp giọng nói: “Chị dâu, vẫn hy vọng chị có thể giúp em giấu Tử.”
“Em ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết.”
“Vậy thì đợi tới lúc không giấu được thì nói.

Các chị có thể mãi mãi cũng không thể hiểu khát vọng của một cô nhi đối với tình thân, càng sẽ không hiểu tình thân một khi xuất hiện vết nứt, đối với tụi em sẽ tổn thương đến cỡ nào.”
“Tôi biết.”
Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng rồi nói: “Tất cả những gì ba mẹ Thẩm làm với tôi khiến tôi khắc sâu cũng hiểu được sự đáng sợ khi bị tình thân tổn thương.”
Triệu Ninh khựng lại, lúc này mới nghĩ đến Thẩm Hạ Lan còn có một cặp ba mẹ nuôi không bớt lo.

“Bọn họ dạo này có phải lại tác quái rồi không?”
“Cái này cậu trước tiên không cần quản, cố gắng chăm sóc tốt bản thân và Tử, khoảng thời gian này hai người ở lại đây đi, có cần bất cứ cái gì thì nói với Lưu Nghệ, cô ấy sẽ chăm sóc hai người.”

Thẩm Hạ Lan thấy thời gian đã không sớm nữa, cô phải rời khỏi rồi.

Triệu Ninh gật đầu nói: “Em cản trở chị và Sếp Diệp rồi.”
“Đừng nói như vậy, cố gắng tĩnh dưỡng, tôi quay về giải quyết Vu Linh rồi tới thăm hai người sau.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi phòng, nói với Lưu Nghệ ở bên ngoài: “Để lại điện thoại với messenger của cô cho Triệu Ninh, cậu ta và Tử ở đây có chuyện gì thì cô phụ trách giúp đỡ giải quyết.”
“Được.”
Lưu Nghệ để lại số điện thoại và tài khoản messenger của mình, sau đó cùng Thẩm Hạ Lan lên xe, trực tiếp quay về thành phố.

Suốt chặng đường Lưu Nghệ ngập ngừng mãi, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi, mà Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng mệt lòng.

Gián điệp bên người xuất hiện hết người này đến người khác, khiến cho cô vô cùng khó chịu.

Những người xấu này vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, không hề để tâm đến cảm nhận của người khác, người như này tại sao lại nhiều như vậy?
Thẩm Hạ Lan thở dài, từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Cô dù sao vẫn là một người mới bị thương, có chút mệt mỏi là điều bình thường.

Lưu Nghệ sau khi lái xe quay lại thành phố thì không biết nên đi đâu, không khỏi hỏi: “Mợ chủ, chúng ta đến công ty hay là tới nhà họ Diệp hay là về chỗ của lão thủ trưởng?”
“Về nhà họ Diệp? Chúng ta cũng nên gặp Vu Linh rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói.

Lưu Nghệ gật đầu, lái xe về nhà tổ nhà họ Diệp.


Khi Thẩm Hạ Lan trở về, Vu Linh đang nấu cá, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì hơi sững ra.

“Về sớm như vậy sao? Triệu Ninh cũng thật là, ra ngoài mua ít nguyên liệu bây giờ cũng chưa về.

Mau vào trong nghỉ ngơi đi, nhìn sắc mặt này của cháu, thật sự khiến người khác đau lòng.”
Vu Linh hỏi han nhiệt tình, nhưng lại khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi khó chịu.

Cảm giác này nhìn thế nào cũng cảm thấy mình giống như khách vậy.

Thẩm Hạ Lan đi vào nhà, ngồi trên sô pha trong phòng sách, bỏ dép lê, cuộn người trên sô pha, sau đó cầm điều khiển mở TV.

Vu Linh thấy biểu cảm hờ hững của cô, đáy mắt vụt qua một tia âm trầm, có điều vẫn cười rồi nói: “Hạ Lan cháu xem TV một lát trước, dì đi nấu cơm, thuận tiện gọi điện cho Triệu Ninh, hỏi xem nó đi đâu rồi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt đáp lại.

Lưu Nghệ đi theo đằng sau Thẩm Hạ Lan, để một cái gối sau lưng cô.


Vu Linh liếc nhìn Lưu Nghệ, như có suy tư, nhưng không nói gì, đi thẳng vào bếp.

Không lâu sau thì Lưu Nghệ thấp giọng nói: “Vu Linh ở trong bếp phát tín hiệu.”
“Cô làm sao lại biết?”
Thẩm Hạ Lan có hơi kinh ngạc.

Lưu Nghệ lấy ra một thiết bị cỡ nhỏ đưa cho Thẩm Hạ Lan xem.

“Đây là máy chặn tín hiệu mà đội đặc nhiệm chuyên dùng, tôi cầm đến định tìm cơ hội cài vào, không ngờ nơi này đã có người lắp đặt trước rồi, trước mắt chắc là khóa được số điện thoại và mẫu điện thoại của Vu Linh.

Chỉ cần bà ta dùng điện thoại gửi tin nhắn hoặc gọi điện, máy chặn tín hiệu của chúng ta cũng có thể cảm ứng được.”
Thẩm Hạ Lan bỗng ngẩn ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận