“Những chuyện này em đừng nhọc lòng, dù sao tôi sẽ bảo đảm sau này em không nhìn thấy Vu Linh nữa, bà ta cũng sẽ không gây ra sóng gió gì nữa là được.”
Thật ra giữ Vu Linh lại đối với Thẩm Hạ Lan mà nói cũng không có tác dụng gì, điều quan trọng nhất là trong này còn liên quan đến quan hệ của Tử và Vu Linh, cô mạnh tay nhẹ tay đối với Vu Linh dường như đều không thích hợp, không thể không nói, giao Vu Linh cho Phương Nguyên quả thật là một sự lựa chọn không tệ.
“Được.”
“Cảm ơn em, Hạ Lan.”
Phương Nguyên nói xong thì cúp máy.
Ảnh tử đứng đằng sau Phương Nguyên, sau khi nhìn thấy Phương Nguyên cúp máy mới nói: “Đã giao Thẩm Niệm Niệm cho người của nhà họ Diệp rồi, tối nay lên máy bay, có điều phía tam điện hạ hình như đã nhận được tin.
Anh xem chúng ta có cần ra tay không?”
“Không cần, Diệp Ân Tuấn nếu như ngay cả chút chuyện này cũng không làm được, anh ta cũng không xứng làm tứ thiếu Hải Thành.”
Phương Nguyên từ sau khi Thành Lâm chết thì không có nở nụ cười nữa rồi.
Cả người anh cực kỳ đè nén.
Ảnh tử có hơi lo lắng nói: “Nhưng Diệp Ân Tuấn dù sao cũng ở trong cục cảnh sát, có chút không tiện.”
“Không tiện sao? Anh cũng quá xem thường anh ta rồi.
Tuy cái bẫy lần này Vu Phong thiết kế cho anh ta có hơi bó tay, nhưng vẫn không đủ khiến cho Diệp Ân Tuấn phải ném chuột sợ vỡ bình đâu.
Chúng ta không thể động, vừa động sẽ lộ ngay, tuy bây giờ lão tam nghi ngờ tôi, nhưng không có chứng cứ cậu ta cái gì cũng không làm được, đối với sự thăm dò trong thời gian gần đây của cậu ta, nói với người bên dưới, tiếp tục câm như hến, không được hành động, tận khả năng bảo tồn thực lực.”
“Được.”
Ảnh tử lui xuống.
Phương Nguyên dựa vào trước cửa sổ sát sàn, nhìn mặt biển trước mắt, mắt hơi nheo lại, không biết đang nghĩ cái gì.
Thẩm Hạ Lan sau khi cúp máy thì nói với Lưu Nghệ: “Tối phái người sắp xếp trực thăng, đưa Vu Linh đi.”
“Đưa đi đâu?”
Lưu Nghệ biết Thẩm Hạ Lan vừa mới nghe điện thoại, nhưng không biết là của ai, đối phương muốn Vũ Linh để làm cái gì?
Thẩm Hạ Lan không có nói chuyện, nhấc chân rời khỏi nhà tổ nhà họ Diệp.
Không có Diệp Ân Tuấn ở đây, cô cảm thấy ngôi nhà tổ này vô cùng trống trải, trống tới mức khiến người ta cảm thấy cô đơn.
Về đến đại viện quân khu, ông cụ Tiêu ở trong phòng sách không biết làm cái gì, Thẩm Hạ Lan cũng không đi quấy rầy.
Cô kêu Lưu Nghệ tìm Tiêu Niệm Vi tới để xử lý vết thương trên người.
Tiêu Niệm Vi có hơi thở dài nói: “Vết thương này của cậu là không định khỏi nữa phải không? Một ngày rách hai lần, cậu muốn làm cái gì? Thẩm Hạ Lan, xin cậu có chút tự giác của người bệnh có được không hả? Cậu nếu như còn như vậy nữa, tớ sẽ trói cậu ở trên giường.”
Đối với uy hiếp của Tiêu Niệm Vi, Thẩm Hạ Lan chỉ cười trừ.
“Đợi chuyện này kết thúc thì tớ sẽ cố gắng tĩnh dưỡng.”
“Tớ tin cái quỷ ấy.”
Tiêu Niệm Vi trực tiếp trợn ngược mắt lên.
Thẩm Hạ Lan nằm bò trên giường, cảm thấy vết thương được Tiêu Niệm Vi xử lý có hơi đau.
Cô cắn môi dưới hỏi: “Phía Ân Tuấn có tin tức gì không? Bệnh thần kinh của anh ấy như thế nào rồi?”
“Chắc là thuyên giảm rồi, cậu yên tâm đi, một người đàn ông như anh ta đau không chết được.”
Thẩm Hạ Lan lập tức buồn bực rồi.
“Cậu cũng nói chuyện với Lương Thiệu Cảnh như vậy sao?”
“Nếu không thì sao? Tớ còn phải chiều anh ta à?”
Tiêu Niệm Vi nói rất là đương nhiên.
Cô ta tuy chê bai, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nghe ra được tình cảm mà cô ta dành cho Lương Thiệu Cảnh.
Có chồng ở bên, thật tốt.
Không giống như cô, cô đơn một mình, buổi tối ngay cả một người làm ấm giường cũng không có..