Khi Lưu Nghệ đi vào thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngồi trên sô pha, mặt mày rầu rĩ, không khỏi hỏi: “Mợ chủ, cô làm sao thế?”
Thẩm Hạ Lan hơi sững người, lúc này mới dường như nghĩ đến cái gì đó, nói: “Sau này chuyện của tôi không được phép nói với ông ngoại của tôi.”
“Nhưng ông cụ là lão thủ trưởng của tôi.”
“Tôi bây giờ mới là cấp trên trực thuộc của cô.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy người làm lính có phải là đều cứng đầu như vậy không?
Lưu Nghệ có hơi khó xử, có điều dưới ánh mắt bức người của Thẩm Hạ Lan thì vẫn gật đầu.
“Tôi cảnh cáo cô đó, bên cạnh tôi không thiếu người, tôi giữ cô lại là vì cô là người mà ông ngoại tôi giới thiệu cho tôi, tôi sợ ông ngoại lo lắng nên mới đồng ý, nhưng đi theo bên cạnh tôi nếu như vẫn là một dạ hai lòng, vậy tôi không cần.
Cô nghĩ kỹ đi, muốn ở bên cạnh tôi thì phải làm được những gì tôi nói, hoặc cô có thể kêu ông ngoại của tôi giới thiệu một phần công việc khác cho cô, tôi không dám giữ người không trung thành với tôi.”
của cô, tự nhiên sẽ không làm khó cô nữa.”
“Được.”
Lưu Nghệ gật đầu.
“Cô vừa rồi muốn nói với tôi chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan day day huyệt thái dương, mở miệng hỏi.
Lưu Nghệ lúc này mới nghĩ ra.
“Ồ, phải rồi, Phi đã gọi điện tới, nói bên phía nước T đã đưa Thẩm Niệm Niệm lên máy bay, kêu người của bọn họ đi đón, có điều tôi cảm thấy đoạn đường này sẽ không quá thuận lợi.”
Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng.
Hết chuyện này đến chuyện khác, thật là phiền người mà.
Cô bây giờ thật sự không muốn quản cái gì cả, chỉ muốn trải qua thế giới của hai người với Diệp Ân Tuấn.
“Trương Vũ có đó chứ?”
“Có, có điều cậu ta phụ trách áp tải Vu Linh, nghe Phi nói đã sắp xếp trực thăng buổi tối lát nữa sẽ đưa Vu Linh lên máy bay.”
Lưu Nghệ báo cáo rất tận trách chức.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Nói với Trương Vũ, bảo cậu ta cùng Phi đến nước T, phía Phương Nguyên cho mấy thị thực của bên đó, có thể dẫn mấy người qua.
Thuận tiện liên lạc với người của Ân Tuấn ở nước T, hai nhà trao nhận, đừng để xảy ra sơ sót.
Mặc kệ như thế nào, tuyệt đối không thể để Vu Linh có cơ hội bị người khác cướp đi.”
“Được, tôi bây giờ đi sắp xếp.”
Sau khi Lưu Nghệ rời khỏi, Thẩm Hạ Lan đứng dậy đi lên lầu.
Cơm tối nay đã định sẵn là ăn không ngon rồi.
Cô thay một bộ quần áo, tự mình gọi điện cho Phương Nguyên, nói với anh ta tốt nhất tìm người lẫn trong người của Diệp Ân Tuấn đi đón Vu Linh.
Phương Nguyên đối với sự sắp xếp của cô không có dị nghị gì.
Sau khi sắp xếp những chuyện này xong, Thẩm Hạ Lan định đi nghỉ, sau đó sẽ đích thân đi đón Thẩm Niệm Niệm.
Người phụ nữ này, cô nói cái gì cũng sẽ không bỏ qua.
Vào lúc này, điện thoại của Thẩm Hạ Lan kêu lên.
Cô liếc nhìn, vậy mà là một mời lời mời video call.
Thẩm Hạ Lan vội vàng chỉnh trang lại bản thân, sau đó ấn nút nghe.
“Tranh!”
“Mẹ!”.