Cục Cưng Có Chiêu


Diệp Tranh đen hơn trước đây, có điều nhìn trông rất khỏe mạnh, cũng rất hoạt bát, không hề có dáng vẻ của người mắc chứng tự kỷ.

Một điểm này khiến Thẩm Hạ Lan rất là an ủi.

“Như thế nào rồi? Bây giờ đang ở đâu? Mẹ thấy mặt của con đều rám nắng rồi.”
Thẩm Hạ Lan rất là đau lòng.

Diệp Tranh cười rồi nói: “Con bây giờ ở Châu Phi với cô giáo.”
“Châu Phi?”
Thẩm Hạ Lan bỗng bị dọa giật mình.

“Sao lại tới đó rồi?”
“Cô giáo nói điều kiện chữa trị của bên này có hạn, muốn qua giúp đỡ cộng đồng, hơn nữa bệnh tật bên này phức tạp, thích hợp để con học tập.”
Diệp Tranh lúc mới đầu không có thích y học, nhưng bây giờ đi theo Trương Linh, nhìn quen nhiều gian khổ như vậy, đột nhiên cảm thấy học y khá tốt.

“Mẹ, con nghe nói bệnh thần kinh của ba lại tái phát phải không?”
Thẩm Hạ Lan hơi sững người.

Chuyện này rất bảo mật, cũng chỉ có vài người biết, nhưng Diệp Tranh bây giờ lại biết rồi, đủ để nói rõ Trương Linh luôn quan tâm chuyện bên này.


Trương Linh quan tâm bên này có lẽ là vì Diệp Tranh, có lẽ là vì cái khác, Thẩm Hạ Lan không muốn nghĩ người ta phức tạp như vậy, mỗi một người đều có câu chuyện của bản thân, việc bồi dưỡng ra một vài lực lượng để bảo vệ bản thân cũng là điều không chê trách được.

Cho nên cô mỉm cười rồi hỏi: “Con nghe được từ chỗ sư phụ của con sao?”
“Ừm, cô giáo nói bệnh thần kinh của ba thuộc chứng bệnh khó và phức tạp, không dễ chữa khỏi.

Có điều cô giáo cũng nói rồi, trong từ đường của Trương Gia Trại có một quyển sách cổ, trong đó khả năng có cách chữa trị bệnh thần kinh của ba.

Mẹ, mẹ phái người qua đó tìm thử, con nghĩ chú Tô Nam sau khi xem được có lẽ sẽ có cách.”
Diệp Tranh vừa nói như vậy, lập tức khiến Thẩm Hạ Lan trở nên mừng rỡ.

Cô cũng nhớ mang máng thím Trương trước đây từng nói chuyện này, có điều lúc đó khi bọn họ tu sửa lại từ đường không có tìm được quyển sách này.

“Quyển sách đó chúng ta không có tìm thấy.”
“Sao lại vậy chứ? Cô giáo nói có mà.”
Diệp Tranh mặt mày ngưng trọng.

Rõ ràng tuổi tác hiện nay của cậu bé vẫn không hiểu được chuyện cô giáo nói có tại sao lại không có.

Thẩm Hạ Lan thấy gương mặt nhỏ của cậu bé nhăn lại, không khỏi đau lòng nói: “Mẹ sẽ nghĩ cách tìm lại, con cũng đừng vất vả quá, nếu như nhớ nhà thì trở về.”

“Dạ.

Mẹ, con sẽ mang đặc sản của Châu Phi về cho mẹ.”
“Là nạn dân Châu Phi sao?”
Thẩm Hạ Lan nói đùa, nhưng không ngờ khi Diệp Tranh trở về thật sự dẫn về một nạn dân Châu Phi, đương nhiên đây là chuyện của sau này.

Hai người lại nói chuyện một lúc rồi mới cúp máy.

Lần này quay về đã gặp Minh Triết, còn video call với Diệp Tranh, trước mắt chỉ còn Nghê Nghê là chưa có gặp được.

Thẩm Hạ Lan bây giờ nôn nóng muốn gọi điện cho Nghê Nghê.

Cô nghĩ là làm, vội gọi điện cho Nghê Nghê, nhưng đầu bên kia lại không có ai bắt máy.

Thẩm Hạ Lan gọi liên tiếp ba bốn cuộc, đều không có ai nghe máy, trong lòng cô không khỏi có hơi thấp thỏm.

Con bé này cho dù ra ngoài vẽ phác họa, cũng sẽ không không mang điện thoại chứ?
Hay là Nghê Nghê đã xảy ra chuyện gì rồi?
Vừa nghĩ đến khả năng này, cả người Thẩm Hạ Lan đều không tốt.

Cô thật sự không hy vọng suy đoán của mình thành sự thật.

Thẩm Hạ Lan lại gọi điện cho cô giáo của Diệp Nghê Nghê, nhưng đầu bên kia trong trạng thái không có tin hiệu.

Không liên lạc được với Diệp Nghê Nghê đã khiến tính khí của Thẩm Hạ Lan có hơi cáu kỉnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận