Cục Cưng Có Chiêu


“Nếu làm sai chuyện gì thì sẽ bị trừng phạt? Vậy cho hỏi, con gái tôi đã làm gì sai?”
“Con bé làm vỡ đầu bạn nhỏ Từ Cường, đây không phải là làm sai sao?”
Thẩm Hạ Lan kéo Diệp Nghê Nghê từ trên mặt đất dậy, nói với Lưu Nghệ ở bên cạnh: “Cô quay video chưa?”
“Quay rồi.”
“Chụp thêm vài tấm ảnh, đặc biệt là quần áo ướt của con gái tôi, còn có những bức ảnh bị phạt đứng chụp rõ hết cho tôi chưa?
“Đều chụp rõ rồi.”
Thẩm Hạ Lan trầm giọng nói: “Đem cho Nghê Nghê một bộ quần áo đến đây, con gái tôi có lỗi lớn cỡ nào, cô với tư cách là một giáo viên, không có lý do gì để đứa trẻ bốn tuổi mặc quần áo ướt mà phạt đứng chứ.”
Cô giáo Trương liếc nhìn Diệp Nghê Nghê, lãnh đạm nói: “Mới đứng chưa đến nửa tiếng, có thể phát sốt sao?”
Đang nói chuyện, Diệp Nghê Nghê đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan, nói: “Mẹ, con khó chịu quá.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng sờ lên trán Diệp Nghê Nghê, nóng đến phát sợ.

Trái tim cô chợt thắt lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

“Con nít bình thường có sốt không tôi không biết, nhưng con tôi đảm bảo có! Con bé vừa được ghép tạng, sức đề kháng của bản thân không ổn, Trương Nhu phải không? Con gái tôi không sao thì tốt, nếu có chuyện gì xảy ra thì cô cứ chờ đó cho tôi.”

Thẩm Hạ Lan bế Diệp Nghê Nghê lên, đợi Lưu Nghệ mang quần áo quay lại thay xong liền đưa đứa nhỏ đi cấp cứu.

“Bác sĩ, mau lên! Con gái tôi bị sốt.

Nó vừa được ghép tạng nửa năm trước.”
Thẩm Hạ Lan lo lắng hét lên, nhưng không có bác sĩ đi ra, chỉ có một y tá uể oải liếc cô một cái rồi nói: “Bác sĩ đang mổ, chờ đó đi.”
“Phát sốt có thể chờ không?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy phổi mình như sắp nổ tung.

Đây là loại bệnh viện kiểu gì vậy?
Cô y tá nhàn nhạt nói: “Không được, chúng tôi không có nhiều bác sĩ ở đây, còn có hai bác sĩ đang nghỉ ngơi.

Tôi chỉ là y tá, không thể chữa trị cho con bé.


Chi bằng tôi hạ sốt cho con bé giúp cô, chỉ là cảm sốt, không có gì đâu, trẻ con hay bị sốt mà.”
“Con gái tôi vừa làm phẫu thuật ghép tạng, cô không hiểu sao? Vào lúc này mà phát sốt là chết người đó!”
Giọng nói Thẩm Hạ Lan không khỏi tăng lên.

Mặt Diệp Nghê Nghê đã đỏ đến phát tím rồi.

Con bé kéo cánh tay Thẩm Hạ Lan, nói nhỏ: “Mẹ, con không sao, đừng lo lắng.”
Thẩm Hạ Lan làm sao có thể không vội được chứ?
Cô tức giận nghĩ muốn gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, mới phát hiện không liên lạc được với Diệp Ân Tuấn, vẫn còn bị nhốt trong cục.

Thẩm Hạ Lan sờ cái trán nóng rực của con gái, trực tiếp gọi điện cho Hoắc Chấn Đình.

“chú út, có thể cho máy bay riêng đến đón Nghê Nghê và cháu được không? Nghê Nghê bị sốt, bác sĩ và y tá ở đây đều không nhận, cháu có chút sợ.”
Thẩm Hạ Lan giọng nói run run.

Hoắc Chấn Đình lập tức nói: “Gửi vị trí cho chú, chú sẽ liên hệ với phi công đến đón cháu ngay, khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi, cháu thu dọn đồ đạc một chút.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan nghe Hoắc Chấn Đình nói như vậy thì an tâm hẳn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận