Cái con bé này không thể cho cô ba phần màu sắc, nếu không thì lập tức mở xưởng nhuộm.
Thẩm Hạ Lan vừa định nói không thể, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn cười nói: “Được thôi, tối nay ba ngủ với con.”
“A! Ba tốt quá đi thôi, chụt chụt.”
Diệp Nghê Nghê lại hôn một cái tượng trưng ở trên mặt của Thẩm Hạ Lan, sau đó lại vùng vẫy leo xuống bước tới mà bên cạnh Diệp Ân Tuấn.
“Ba ơi, con muốn ăn gà rán.”
“Được rồi.”
Diệp Ân Tuấn dịu dàng đặt gà rán ở trước mặt của Diệp Nghê Nghê.
Thẩm Hạ Lan rất phiền muộn.
Chuyện gì vậy chứ.
Vất vả lắm mới có thể chờ chồng mình về nhà, cho là có thể ở bên cạnh cô một chút, bây giờ thì hay rồi, xuất hiện một tình nhân nhỏ muốn giành người với cô.
Lúc Tiêu Niệm Vi đến thay thuốc cho Thẩm Hạ Lan, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan vẫn còn có chút buồn bực.
“U, ai trêu chọc cậu vậy, cái mặt thành cái mâm luôn rồi.”
“Còn có thể là ai nữa, tình địch của tớ đó.”
Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tình địch hả?”
Tiêu Niệm Vi không hiểu gì hết.
“Ai nữa? Ai coi trọng Diệp Ân Tuấn? Không phải là đọan thời gian trước anh ta vẫn luôn ở trong cục cảnh sát hả, tại sao lại có thể trêu chọc phụ nữ được, với cảnh sát nữ hả?”
Nghe thấy Tiêu Niệm Vi suy đoán như thế, Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
“Làm gì có nữ cảnh sát cơ chứ, là Nghê Nghê nhà bọn tớ đó, còn không phải là tình nhân nhỏ của ba con bé nữa à? Cứ chuyên dành chồng với tớ thôi, lúc nãy Diệp Ân Tuấn còn nói là trước khi vết thương trên người của tớ vẫn còn chưa kết vảy thì phải ngủ với công chúa nhỏ của anh ấy.
Cậu nói xem tớ mang thai mười tháng trời, vất vả sinh ra một tình địch nhỏ như thế, lại cứ giành chồng với tớ, cậu xử lý hai đứa nhỏ nhà cậu như thế nào vậy?”
Thẩm Hạ Lan gặp được tri kỷ, vội vàng lĩnh giáo.
Tiêu Niệm Vi nhíu mày nói: “Nhà của bọn tớ vẫn ổn, Vận Ninh vốn dĩ có tính cách của một đứa con nít, chỉ cần Tâm Hằng không tranh giành Lương Thiệu Cảnh với con bé thì bình thường con bé sẽ không thân thiết với ba nó.
Tính tình của Tâm Hằng thì yên tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng sẽ trưng cầu ý kiến của ba con bé, ngược lại là Lương Thiệu Cảnh đó, tớ ước gì anh ấy có thể chăm sóc con gái, đừng có làm phiền đến tớ.”
“Ui, sao nghe lời này chua thế?”
Thẩm Hạ Lan trêu chọc Tiêu Niệm Vi.
“Thôi thôi thôi, mình không ăn được nho mới nói nho chua.
Sáng ngày hôm nay Diệp Ân Tuấn vừa mới làm phẫu thuật, làm gì cũng phải nửa tháng sau mới có thể ở cùng phòng với cậu được, cho nên cậu đừng có oán trách anh ta, mà chuyện đó cũng không cần phải ngày nào cũng làm.”
Lời nói của Tiêu Niệm Vi làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.
“Phẫu thuật gì vậy?”
Tiêu Niệm Vi lập tức ngây ra.
“Cậu không biết hả?”
“Biết cái gì, cậu nói nhanh đi, phẫu thuật gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy, lại bị Tiêu Niệm Vi ấn ngồi xuống.
“Đừng có cử động, để tớ bôi thuốc cho cậu, cũng không phải là phẫu thuật gì đâu, cậu đừng có sốt ruột, dù sao thì cũng là một cuộc phẫu thuật thắt nút mà thôi.
Đúng lúc hồi sáng này tớ đến chỗ Tử Đồng làm một cuộc phẫu thuật, nhìn thấy anh ta đi tìm Tô Nam làm phẫu thuật, cho nên mới thuận miệng hỏi một câu, tớ thật sự không biết là cậu không biết chuyện này đó, nhưng mà Diệp Ân Tuấn nhà cậu không nói với cậu chuyện này hả?”.