Cô dùng phần mềm gọi xe rồi trực tiếp trở về nhà tổ nhà họ Diệp.
Xe cũng không thể dùng, còn mua đồ ăn cái gì nữa?
Lúc cô về không có Diệp Ân Tuấn ở nhà, Diệp Nghê Nghê còn đang vẽ tranh trên ghế sofa.
Thẩm Hạ Lan đi qua nhìn, cô nhíu mày.
Tác phẩm do trẻ con vẽ ra có thể cho thấy thế giới nội tâm của trẻ con, trước kia Diệp Nghê Nghê toàn vẽ ánh nắng, theo xu hướng tích cực, nhưng mà hôm nay Diệp Nghê Nghê lại vẽ một tia hắc ám và sợ hãi.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức thắt chặt lại.
Diệp Ân Tuấn đã xử lý chuyện của Trương Nhu, sau khi cô ta bị vạch trần, con đường dạy học của cô ta cũng đã kết thúc, thậm chí còn bị phanh phui ra thân phận tình nhân, làm cho vợ của mấy người đàn ông kia tìm tới cửa, bị người ta làm nhục và điên cuồng đánh đấm một trận, nghe nói bị lột trần như nhộng quăng lên trên đường cái, làm cho cô ta nổi giận một phen.
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy trừng phạt như thế này là không đủ.
Những thứ đó đều là cái giá mà cô ta phải trả cho những hành vi của mình, nhưng mà trên thực tế lại không có bất kỳ hành động thực tế nào đối với tổn thương của Diệp Nghê Nghê.
Cô ta nhất định phải xin lỗi Diệp Nghê Nghê.
Thẩm Hạ Lan chưa từng có suy nghĩ nào mãnh liệt như thế, nhưng mà giờ phút này nhìn thấy gương mặt sáng sủa của con gái biến thành như thế này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái.
Cô gọi điện thoại cho Lưu Nghệ.
Từ khi Diệp Ân Tuấn trở về, Lưu Nghệ liền trở về nhà họ Tiêu, bây giờ nhận điện thoại của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi ngây ra một lúc.
“Mợ chủ?”
“Lái xe đến đón tôi đồng thời điều tra xem hiện tại Trương Nhu đang ở đâu, tôi muốn đi tìm cô ta.”
“Vâng!”
Sau khi Lưu Nghệ cúp điện thoại thì nhanh chóng điều tra một phen.
Hiện tại rất dễ tìm địa chỉ của Trương Nhu, dù sao thì cô ta đã trở thành tình địch của tất cả phụ nữ ở trên mạng, tùy tiện tìm là ra ngay.
Lưu Nghệ nhớ kỹ địa chỉ, lúc này mới lái xe đến nhà tổ nhà họ Diệp.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Nghê Nghê, thấp giọng nói: “Bé cưng, mẹ dẫn con đi ra ngoài chơi có được không nào?”
“Con không muốn ra ngoài chơi.”
Diệp Nghê Nghê không có hứng thú là bao.
Trước kia, Diệp Nghê Nghê nằm cả ngày trên giường bệnh, chuyện mà cô bé muốn làm nhất đó chính là đi ra ngoài chơi giống như những bạn nhỏ khác, chơi đùa thỏa thích, nhưng mà bây giờ con mình lại biến thành như thế này, trái tim của Thẩm Hạ Lan khó chịu đến cỡ nào.
“Nghê Nghê, cho dù là người lớn hay là trẻ con đi nữa cũng đều sẽ có lúc làm sai, chỉ cần con làm sai rồi thì thừa nhận lỗi lầm, mẹ dẫn con đi đến chỗ của cô giáo Trương, để cô ta nhận lỗi của mình có được không?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm thân thể của Diệp Nghê Nghê không khỏi run lên một cái.
“Người lớn làm sai cũng sẽ xin lỗi ạ?”
Cô bé nhỏ giọng hỏi, ánh mắt có chút nóng lên.
“Đương nhiên rồi, người lớn làm sai thì nhất định phải xin lỗi.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng xoa lên đầu của Diệp Nghê Nghê, dịu dàng nở nụ cười.
“Nhưng mà cô thật hung dữ.”
Hiển nhiên là Diệp Nghê Nghê vẫn còn sợ hãi cô ta.
“Không sao đâu, cô Trương biết sai rồi, cũng sẽ không hung dữ với Nghê Nghê nữa, mẹ đảm bảo đó.”
Thẩm Hạ Lan vẫn cười, nhưng mà trong lòng lại hận Trương Nhu muốn chết đi được.
Nếu như cô ta ngoan ngoãn nói xin lỗi với Nghê Nghê thì còn được, nếu không thì…”
Trong đôi mắt của cô xẹt qua một tia tàn nhẫn, nhưng mà thoáng qua liền mất ngay.
Diệp Nghê Nghê nghiêng đầu qua suy nghĩ tính chân thật trong lời nói của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cũng không hối thúc cô bé.
Qua một lúc, Diệp Nghê Nghê mới gật đầu.
“Được, con đi với mẹ, mẹ sẽ bảo vệ con có đúng không?”
“Đương nhiên rồi.”.