Từ Hiền Trang nghe thấy là cuộc phẫu thuật không có khả năng tiếp tục, cô ta vội vàng cầm lấy thẻ của Tống Dật Hiên chạy đi.
Thẩm Hạ Lan nhìn nụ cười bên khóe miệng của Diệp Ân Tuấn, hai tay khoanh trước ngực rồi hỏi: “Diệp Ân Tuấn, anh lại có chủ ý quỷ quái gì vậy? Sếp Diệp sẽ không phải là không có chút tiền phẫu thuật này đó chứ, trêu chọc một cô gái nhỏ như thế này là muốn làm cái gì, chẳng lẽ là anh có ý gì với cô ta hả?”
“Suy nghĩ cái gì đó, em nhìn không ra người mà cô ta thích là Tống Dật Hiên hả? Ngốc nghếch! Anh đang tạo cơ hội cho Tống Dật Hiên mà thôi, miễn cho cả đời này của anh ta trở thành một tên độc thân đến già.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.
“Cô ta? Thích Tống Dật Hiên hả? Làm sao anh biết?”
“Dùng mắt để nhìn ra, trong mắt của cô bé đó toàn là Tống Dật Hiên, lúc nhìn em lại vô cùng tự ti và khó chịu, em đang lo lắng cho Tống Dật Hiên, đương nhiên là không để ý đến cô ta rồi.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn vô cùng ghen tuông.
Thẩm Hạ Lan lập tức bó tay rồi.
“Anh ấy là anh họ của em.”
“Biết là anh họ của em, nếu như không phải có mối quan hệ này thì anh sẽ ném anh ta tới nam thái bình dương rồi, nhưng mà chuyện tiếp theo đây chúng ta cũng không cần phải quan tâm nhiều lắm đâu, bây giờ đã có người quan tâm cho Tống Dật Hiên rồi, em mà quản nhiều quá thì sẽ làm cho người ta hận đó.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền ôm eo của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, đương nhiên cô hiểu đạo lý này, nhưng mà cần phải điều tra cô bé Từ Hiền Trang này một chút mới được.
Từ Hiền Trang nhanh chóng đi rút tiền, sau đó đi đóng tiền, vội vàng chạy tới, trên mặt đều là mồ hôi.
“Còn chưa ra nữa hả?”
Cô ta thở hồng hộc, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm về phía phòng phẫu thuật.
Thẩm Hạ Lan có thể nhìn ra được vẻ sốt ruột và lo lắng trong mắt của cô ta.
Trong lòng của cô bắt đầu thấy vui vẻ.
Nhìn như thế nào cũng thấy cô bé này rất thuận mắt, rơi vào tay của Tống Dật Hiên thật sự đáng tiếc cho con gái nhà người ta.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan nhìn Từ Hiền Trang bằng kiểu gì cũng thấy rất vừa ý.
“Vẫn còn chưa đâu, nhưng mà cô đừng có lo lắng, bác sĩ Tiêu có y thuật cao siêu như thế, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
“Được.”
Lúc này, Từ Hiền Trang cảm thấy mình thật sự vô dụng, ngoại trừ chờ đợi ở đây thì cũng không làm được cái gì hết.
Không giống như Thẩm Hạ Lan, cô có quan hệ, có địa vị, có thể giúp Tống Dật Hiên trong vòng vài phút.
Nghĩ như vậy, Từ Hiền Trang lại cảm thấy tự ti.
“Chờ anh ấy ra ngoài, tôi xác định anh ấy không sao thì sẽ đi ngay.”
“Tại sao lại phải đi? Cô còn phải ở lại chăm sóc cho anh ấy mà, Hiền Trang, cô cũng đã nhìn thấy trong nhà tôi còn có con cái, chồng của tôi lại bận rộn công việc ở công ty, căn bản không thể đến đây chăm sóc cho Tống Dật Hiên được.
Anh ấy đã làm phẫu thuật, đương nhiên cần phải nằm viện, có đúng không? Chăm sóc đặc biệt cũng chăm sóc không tốt, cho nên cô có thể ở lại chăm sóc cho anh ấy được không?”
Thẩm Hạ Lan nắm lấy tay của Từ Hiền Trang, nói vô cùng khẩn thiết.
Từ Hiền Trang thụ sủng nhược kinh.
“Nhưng mà, nhưng mà…”
“Được rồi, đừng có nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như vậy đi, công việc ở bên phía KFC tôi sẽ xin phép nghỉ giúp cho cô.”
Từ Hiền Trang lắc đầu: “Lúc nãy tôi đã gọi điện thoại xin nghỉ việc rồi, tôi sẽ ở lại chăm sóc cho anh ấy thật tốt.”
“Vậy cảm ơn cô nha.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ nở nụ cười.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan vui vẻ, khóe môi cũng lộ ra một nụ cười.
Tống Dật Hiên đi ra ngoài một vòng, ngược lại còn dẫn theo một cô bạn gái nhỏ về nhà, tình huống này rất không tệ.
Mặc dù nhìn dáng vẻ của Từ Hiền Trang chắc có lẽ là giữa Tống Dật Hiên với cô ta vẫn còn tồn tại vấn đề gì đó, nhưng mà không sao hết, anh sẽ cố gắng để Tống Dật Hiên và Từ Hiền Trang ở bên nhau, dù sao thì chỉ có như vậy thì vợ của anh mới có thể không bị người ta dòm ngó.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn âm thầm tính toán, không hề nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan vẫn luôn rơi ở trên người của anh, thần sắc trong đáy mắt lại không rõ..